Mộc Vũ Phong ổn định ngọn lửa trong lòng lại, đôi môi lại nở một nụ cười: " Thật ra thì mấy ngày nay, Đồng Đồng đều về nhà. Bởi vì Xú Xú nhà tôi một mực dính lấy em ấy. Tôi cũng không phải muốn quản thúc em ấy, dù sao em ấy cũng cần có tự do. Chẳng qua là công việc của tôi luôn bận rộn nên đối với Xú Xú còn sơ sót, nên tôi hy vọng Chu tiểu thư không khiến Đồng Đồng gặp khó khăn. Em gái tôi từ trước đến giờ tâm tính hiền lành, dễ mềm lòng, người khác đối với em ấy tốt một chút xíu thì em ấy ́cũng sẽ trả lại gấp mười lần. Đồng Đồng rất dễ dàng bị cảm động ".
" Tôi cũng theo ý kiến của em ấy, về phần làm như thế nào, đều là do em ấy " - Chu Ý Nhiên cũng cười nhạt lại một tiếng. Làm sao nàng lại không hiểu lời nói của Mộc Vũ Phong. Rõ ràng nàng ấy muốn cho nàng biết, bảo bối nhà nàng sở dĩ đáp ứng nàng, chẳng qua là nhất thời mềm lòng hoặc là nhất thời bị cảm động mà thôi.
" Được, có những lời này của cô là đủ rồi. Hôm nay cũng không uổng công tôi tới đây một chuyến. Nói thật lòng, tôi cũng không phải là rất ghét cô, thậm chí còn có thể nói, tôi thật thưởng thức cô, chỉ là giữa chúng ta có chút chuyện. Nếu cô có thể để tâm tư kia xuống, có lẽ chúng ta cũng có thể trở thành bạn tốt ".
Thật ra thì trong lòng Mộc Vũ Phong không thoải mái như lời nàng nói. Nàng chẳng qua là không muốn thể hiện thái độ quá nhiều trước mặt Chu Ý Nhiên. Em gái nàng sẽ ở lại nhà là đều chắc chắn, nàng không cần phải chấp nhất Chu Ý Nhiên làm gì.
" Nếu có thể cùng Mộc đại tiểu thư trở thành bạn thì đó là vinh hạnh của tôi. Chỉ là, tôi luôn luôn thành tâm muốn cùng cô kết giao bạn bè, mà tôi ngược lại không xác định được Mộc đại tiểu thư có thành ý này không? ".
Mộc Vũ Phong cười nhạt, sau đó liền từ trên ghế đứng lên, cười nói: " Tôi không quấy rầy cô làm việc, cô là ngôi sao sáng trên thương trường, nhất định là bận rộn ".
" Mộc đại tiểu thư làm sao không phải đây " - Chu Ý Nhiên nàng cũng cười trả lời một câu. Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa truyền tới, nàng kêu một tiếng: " Mời vào " - liền thấy thư ký của mình mang chút lúng túng đứng ở cửa: " Có chuyện gì? ".
" Có một người gọi là Tư Gia Di đến tìm Chu tổng, cô ấy nói cô ấy là bạn của ngài " - cô thư ký dường như có chút khẩn trương, có lẽ khí tràng của hai vị mĩ nữ tổng tài trong phòng làm việc này quá mạnh mẽ, để cho tiểu thư ký cảm thấy có chút đè nén khó thở.
" Để cô ấy vào " - Chu Ý Nhiên nàng trả lời một câu, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn có chút cao ngạo nhưng mà mà nàng đối đãi với những người xung quanh rất hòa ái, dễ thân cận.
Mộc Vũ Phong đi ra cửa liền chạm mặt Tư Gia Di đang đi tới. Hôm nay Tư Gia Di mặc đồ khá đơn giản. Tuy nhiên, ngũ quan của cô tinh xảo, khiến cho người ta nhìn qua là có thể ghi nhớ gương mặt này.
Mộc Vũ Phong nàng bị một vóc người cao gầy không nhìn ra tuổi tác làm cho kinh diễm mấy giây. Trong nháy mắt, nàng nghĩ, nếu là dáng người này được kết hợp với gương mặt của em gái bảo bối, có thể sẽ tạo nên một loại thần thái kinh tâm, cô nhất định sẽ vô cùng thích.
Có lẽ Mộc Vũ Phong đang đắm chìm ở suy nghĩ của mình nên ánh mắt của nàng một mực dừng trên mặt của Tư Gia Di khá lâu. Tư Gia Di cố ý nháy mắt, mĩm cười gian xảo: " Vị tiểu thư xinh đẹp này, chẳng lẽ lần đầu gặp mặt liền bị nhan sắc của tôi làm cho mê mẩn? ".
Tư Gia Di từ nhỏ sống ở nước ngoài, tư tưởng so với người trong nước phóng khoáng hơn một chút, cho nên cô không cảm thấy câu hỏi của mình có gì là ngả ngớn, bất lịch sự. Cô là người có kĩ năng giao tiếp rất tốt, huống chi cô gái trước mặt này cũng rất xinh đẹp lại có khí chất, chỉ là khí chất này có chút kiêu ngạo. Có lẽ người đẹp này xuất thân vốn là rất cao, nếu không loại khí chất này rất khó để giả bộ.
Mộc Vũ Phong ngẩn ra nhưng rất nhanh nàng đã phục hồi lại tinh thần, dù sao người trước mắt cũng là người xa lạ, nàng không chấp, cho nên nàng rộng lượng lịch sự cười một tiếng: " Vị tiểu thư này quả thật mê người, chỉ tiếc tôi không phải là đàn ông ".
" Haaaa.... " - Tư Gia Di không nhịn được bật cười, cô căn bản không nghĩ tới người này sẽ trả lời mình như vậy, cô cũng chỉ là đùa một chút mà thôi: " Không quan hệ, tiểu thư cao quý, tôi nam nữ đều thích ".
Mộc Vũ Phong hơi cau chân mày, người này thế nào giống như là đang "đùa giỡn lưu manh" với nàng, nàng coi trọng sự nghiêm túc nghiêm chỉnh trong phòng làm việc, người này lại ở đây vô lại, khoé miệng nàng thoáng nhếch lên khinh thường Tư Gia Di, sau đó nhìn Chu Ý Nhiên, nói: " Chu tiểu thư, đây là khách của cô, tôi cũng không làm phiền hai người, đi trước ".
Thấy Mộc Vũ Phong muốn rời đi, Tư Gia Di liền cười một tiếng, vui vẻ hỏi Mộc Vũ Phong: " Bây giờ cũng đến giờ cơm trưa, nếu tiểu thư cao quý đây nể mặt, ba người chúng ta đi ăn trưa, tôi mời " - sau đó ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía người đẹp.
Chẳng biết tại sao, Mộc Vũ Phong nàng luôn cảm thấy Tư Gia Di có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu, chỉ ấn tượng nhợt nhạt, không sâu. Nàng nghiêm túc, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, đột nhiên nàng cảm thấy người này rất giống con gái nhỏ của Chu Ý Nhiên, chẳng lẽ nói hai người có quan hệ?
" Ý Nhiên, cậu cũng không tới giới thiệu một cái, vẫn muốn ngồi ở đó cười trộm mãi sao? ".
Chu Ý Nhiên nàng bị Tư Gia Di điểm danh, mặt vẫn không đổi lại ý cười, tâm tư vụn vặt lại rõ ràng như vậy của Tư Gia Di làm sao qua được ánh mắt sắc bén của nàng. Tư Gia Di làm người rất cao ngạo, trước giờ không chủ động hẹn ai ngoại trừ nàng. Từ lúc đầu quen biết, Tư Gia Di luôn ra sức lấy lòng nàng, nhiệt tình chỉ tăng không giảm nhưng nàng trước sau như một, luôn luôn cự tuyệt, trực tiếp cự tuyệt, bởi tâm nàng đã được một người lấp đầy, ai cũng không thể chen vào dù chỉ một chút. Nay cái con người cao ngạo này đột nhiên bị một người cao ngạo từ trong xương tủy như Mộc Vũ Phong liếc mắt không chấp lưu manh liền nổi lên hứng thú, vì vậy mà cô không tiếc ném cái vấn đề khó này cho nàng. Nàng cũng vui vẻ chấp nhận xử lý, tính ra nàng cũng có chút lời, Mộc Vũ Phong cao ngạo có thể dời đi lực chú ý của Tư Gia Di, bảo bối nhà nàng sẽ bớt ghen hơn, mặc dù mỗi lần bảo bối nhà nàng ghen nàng rất vui nhưng nàng cũng không muốn bảo bối nhà nàng chịu khổ mãi, lỡ may chạy mất thì ai đền cho nàng đây. Vì vậy trong vài giây thần tốc,