Mộc Thư Đồng nghe tới Niệm Niệm thì trong lòng không khỏi chần chừ, chỉ cần nhắc tới con gái, cô lại rất muốn rất muốn ôm con một cái. Chẳng qua lúc này, tâm tình của cô có chút uất ức, huống chi cô cũng có thể cảm giác được đối phương giống như là rất khoái trá, như vậy trong lòng lại càng thêm khó chịu, liền trả lời: " Chị muốn như thế nào đều không liên quan gì tới tôi. Bye ".
Sau khi nói xong cô liền cúp máy, rút tay khỏi tay chị gái, chỉ là Mộc Vũ Phong cố ý kéo lại, cười ha ha hỏi: " Đồng Đồng, làm sao vậy? Ai làm cho em tức giận, chúng ta đừng để ý tới người đó ".
Dĩ nhiên, Mộc Vũ Phong nhìn em gái mình tức giận trong khi mới vừa rồi còn có chút ấm ức, nhất thời trở nên sáng suốt hiểu ra. Dù sao so với trước đây có một số thứ đã thay đổi, giống như mấy năm trước nàng chưa từng thấy qua Mộc Thư Đồng sẽ nổi giận với Chu Ý Nhiên như thế.
Mộc Thư Đồng không trả lời, hai người cũng chậm bước đi bộ, mỗi người đều mang tâm sự riêng. Vậy mà chưa tới hai phút, điện thoại của Mộc Thư Đồng lại vang lên, vẫn là Chu Ý Nhiên nàng gọi tới. Mộc Thư Đồng nhìn một cái rồi liền nhấn không trả lời. Sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là cuộc gọi từ Chu Ý Nhiên nàng, rõ ràng nàng quyết tâm gọi đến khi Mộc Thư Đồng bắt máy.
Trong lòng Mộc Thư Đồng lộn tới lộn lui mấy chục vòng, cuối cùng cô cũng nhận điện thoại của nàng: " Chị có chuyện gì thì nói mau, điện thoại di động của tôi cũng sắp hết pin rồi ".
Chu Ý Nhiên nàng im lặng không lên tiếng. Lúc này, nàng đang ở trong nhà, làm sao nàng không biết bảo bối nhà nàng đang ghen, trong lòng nàng cũng lo lắng vô cùng. Huống chi hôm nay hai người mới vừa mới xảy ra xích mích, nếu nói chuyện không tốt, nàng sợ hiểu lầm sẽ thêm sâu. Chiều nay, sau khi cùng bạn cũ đi dạo một hồi, nàng liền mượn cớ về nhà, nàng muốn gặp bảo bối nhà nàng để giải thích rõ hiểu lầm vừa rồi. Chẳng qua, nàng không nghĩ tới, hỏa khí của cô sẽ lớn như vậy, ngay cả điện thoại cũng cự tuyệt. Vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào bảo bối nhỏ.
Chu Ý Nhiên nàng ôm Niệm Niệm, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai con bé, sau đó liền đem điện thoại di động giao cho con. Niệm Niệm hoạt bát lại khéo léo liền lập tức ngọt giọng kêu: " Mommy " - sau liền nói tiếp: " Con buồn ngủ, mommy ngủ cùng con ".
Mộc Thư Đồng đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, đang chuẩn bị muốn cúp điện thoại liền nghe đến giọng trẻ con ngọt ngào truyền tới, trong lòng bỗng nhiên ấm áp hơn nhiều. Điều này chứng tỏ Chu Ý Nhiên nàng đang ở nhà dỗ Niệm Niệm ngủ chứ không phải đi cùng cô gái kia. Cô không tự chủ cười một cái, trả lời: " Niệm Niệm, ngủ ngon nha, ngoan ah, nghe lời của momy ".
" Nhưng mà con muốn mommy ngủ cùng con " - Niệm Niệm nhìn Chu Ý Nhiên nàng, Chu Ý Nhiên nàng liền gật đầu một cái, nhẹ giọng truyền lời: " Niệm Niệm, nhất định phải làm cho mommy tới nha, cố gắng lên con ".
Niệm Niệm gật đầu liên tục, tiếp tục kêu: " Mommy, Niệm Niệm nhớ mommy, Niệm Niệm thích nhất mommy, Niệm Niệm muốn ngủ cùng mommy ".
Lúc này, trong lòng Mộc Thư Đồng đều bị giọng nói trẻ con ngọt ngào rót đầy, tiếp tục vui vẻ ra mặt, hoàn toàn quên mới vừa rồi cô còn tức giận với mẹ của con mình: " Niệm Niệm ngoan, ngày mai mommy đến thăm Niệm Niệm, có được hay không? ".
" Không được, con muốn bây giờ mommy sẽ tới, bởi vì mẹ cũng nhớ mommy, mẹ cũng sắp khóc ".
Chu Ý Nhiên nàng kinh ngạc, nàng không dạy Niệm Niệm nói như thế, vì vậy liền hướng Niệm Niệm khoát tay, ý bảo con bé dừng lại. Chẳng qua là Niệm Niệm cười khanh khách, cầm điện thoại di động tiếp tục kêu: " Mommy, mommy mau tới a, mommy không tới, mắt của mẹ cũng khóc sắp đỏ rồi ".
" Sao? " - Mộc Thư Đồng theo bản năng cả kinh, nghĩ thầm Chu Ý Nhiên nàng sẽ không bởi vì cô không nghe điện thoại liền tức khóc, cũng lớn như vậy thế nào sẽ còn khóc nhè đây? Hơn nữa còn là ngay trước mặt trẻ con. Mộc Thư Đồng hơi thêm suy tư một hồi, dù sao trẻ con sẽ không nói dối. Cô muốn đi qua nhìn một chút, dù sao nghe được Chu Ý Nhiên nàng khóc, trong lòng dâng lên một trận đau nhói, không cách nào khống chế. Mộc Thư Đồng nhẹ giọng nói một tiếng: " Niệm Niệm, mẹ đâu con? ".
" Mẹ, mommy muốn nói chuyện với mẹ " - Niệm Niệm vội vàng đem điện thoại di động giao cho mẹ mình, sau đó mở mắt to vô tội nhìn mẹ, hí mắt cười một tiếng, le lưỡi, làm một mặt quỷ, nhỏ giọng hô: " Mẹ ơi, cố gắng lên ".
Chu Ý Nhiên nàng thật có chút dở khóc dở cười, đứa nhỏ nhà nàng mới có tí tuổi đầu sao lại quỷ quyệt nhiều như vậy đây, lại còn tự làm chủ nói nàng khóc đỏ mắt khiến cho nàng không nhịn được cười. Nàng cầm điện thoại di động, ôn nhu hỏi: " Đồng Đồng đầu heo, em có tới không? Con vẫn luôn đòi ngủ cùng em ".
" Nếu tôi không tới thì sao? " - Mộc Thư Đồng nghe giọng của Chu Ý Nhiên nàng liền thay đổi thành tông giọng ảm đạm, khó chịu.
Chu Ý Nhiên nàng cố ý không lên tiếng, cứ như vậy trầm mặc, cũng không cúp điện thoại. Mấy giây sau, liền nghe được bên kia truyền tới một tiếng: " Được, bất quá cũng không phải bởi vì chị, tôi là bởi vì nhớ Niệm Niệm ".
Sau đó, trong điện thoại liền truyền tới tiếng " tút tút ", Chu Ý Nhiên nàng hé miệng cười một tiếng, ôm lấy Niệm Niệm, bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, cười nói: " Niệm Niệm nhà ta thật thông minh, mẹ thật yêu con ".
" Con cũng yêu mẹ " - Niệm Niệm hôn mẹ mình một cái, sau đó liền ôm lấy cổ của mẹ mình, vùi đầu ngủ thiếp đi.
Khi Mộc Thư Đồng chạy tới biệt thự, Chu Ý Nhiên nàng đã tựa vào cạnh cửa chờ cô. Mộc Thư Đồng vẫn còn có chút tức giận, liếc Chu Ý Nhiên nàng một cái hỏi: " Niệm Niệm đâu? ".
" Niệm Niệm đã ngủ rồi " - Chu Ý Nhiên nàng cười đáp, tiếp theo liền tiến lên ôm lấy cánh tay Mộc Thư Đồng, hai người đi tới trên tầng hai.
Mộc Thư Đồng đi tới phòng ngủ trẻ con nhìn Niệm Niệm, sau đó cùng Chu Ý Nhiên nàng trở về phòng ngủ của nàng ấy. Hai