Chu Ý Nhiên nàng từ trên lầu đi xuống liền trông thấy Mộc Thư Đồng gục ở trên ghế sofa, giống như ngủ thiếp đi. Nàng có chút ngạc nhiên, mới mấy phút mà thôi, làm sao có thể nói ngủ liền ngủ đây. Nàng vội vội vàng vàng từ cầu thang chạy xuống, đi tới bên cạnh Mộc Thư Đồng, đỡ cô dậy tựa vào trên ghế sofa, như vậy ngủ hẳn thoải mái chút ít. Vậy mà, tay trong lúc lơ đãng lại đụng phải mặt của người ấy, làn da cô vẫn mềm mại giống như trước đây khiến cho nàng không khỏi cũng có chút ghen tỵ, trẻ tuổi thật tốt.
Chu Ý Nhiên nàng đặt Mộc Thư Đồng cô qua một bên rồi ngồi xuống, chẳng qua là tay của nàng lại không rời đi được, dọc theo cái trán cô trượt xuống sống mũi, cuối cùng ngón tay dừng ở trên môi. Trong nháy mắt có chút hoảng hốt, người mình một mực tìm kiếm và chờ đợi lúc này đang ở trước mặt mình, đây không phải là mơ, hết thảy đều quá chân thật. Chẳng qua là vì sao trong lòng vẫn còn có một tia sóng nhỏ đau đớn cùng ủy khuất.
Mộc Thư Đồng luôn cảm thấy mình đang ở trên một con thuyền, thân thể không ngừng lắc lư, trước mắt không ngừng xuất hiện nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau khiến cô không cách nào nhìn rõ được mặt của người đối diện. Mà người đối diện thì vẫn luôn cười ha ha, có lúc còn siết chặt mặt của cô kêu " Đồng Đồng đầu heo ", giống như lúc này, cô lại thấy đối phương đang đến gần mình, bất quá không có bóp mặt của cô nữa, mà là êm ái vuốt ve. Đột nhiên, gương mặt mơ hồ của người ấy in ở trước mắt, từ từ phóng đại, đôi môi hồng hồng dán tới. Mộc Thư Đồng kinh hãi giật mình, bản năng muốn đẩy người ấy ra, còn gọi một tiếng "Ngươi mới là đầu heo ".
Chỉ nghe oanh một tiếng, có người từ trên ghế sofa rơi xuống, một giây sau đó lại có thêm một người khác trực tiếp nằm ở trên người đang nằm dưới đất kia, hơn nữa môi cứ như vậy thật là đúng dịp khéo dính vào nhau. Mộc Thư Đồng mở mắt, đập vào mi mắt chính là một đôi mắt khác, lúc này cô mới phát hiện đối phương chính là nằm ở trên thảm cạnh ghế sofa, mà cô lại nằm ở trên thân người ấy, miệng đối với miệng, tay còn đặt tại ngực của người ấy mới chết. Nhất thời, mặt của Mộc Thư Đồng trở nên đỏ bừng, chợt bò người dậy, ái ngại lên tiếng : " Thật xin lỗi, tôi vừa thấy ác mộng, tôi cần phải trở về rồi " - nói xong liền ba chân bốn cẳng thẳng tiến cửa chính.
" Em cứ như vậy đi sao? Không định kéo chị đứng lên à? ".
Sau lưng truyền tới một thanh âm nhàn nhạt bất quá giọng nói kia giống như có chút tức giận khiến Mộc Thư Đồng cô vội vàng dừng bước, trong lòng cô nghĩ thầm hai ngày nay cũng quá xui xẻo, phát sinh nhiều việc như vậy, lại thật là đúng dịp khéo léo thế nào lại hôn một cô gái, cô nên đối mặt với điều này như thế nào đây? Nhíu mày suy nghĩ một chút rồi quay lại đỡ Chu Ý Nhiên nàng đứng dậy, hơn nữa còn lịch sự nói một tiếng : " Thật xin lỗi ".
Tuy nhiên, gương mặt lại đỏ bừng lên khiến Chu Ý Nhiên nàng không khỏi cảm thán bảo bối của nàng thế nào vẫn còn là một kẻ ngu ngốc, động một chút là đỏ mặt đây : " Không quan trọng, chị không ngại em hôn chị ".
Chu Ý Nhiên nàng nâng lên khóe miệng, còn nhẹ nháy mắt một cái, nụ cười này rất mê người khiến Mộc Thư Đồng có chút thất thần.
" Sao? " – Mộc Thư Đồng sợ hãi than một tiếng, vội vàng đứng lên, trời ạ, thật sự là có quỷ, câu nói kia của người đẹp là ý gì đây? Cô không nghe nhầm chứ? : " Tôi về đây ".
Mộc Thư Đồng cũng không do dự nữa, một mạch hướng ra ngoài cửa đi về. Khi cô vào trong xe liền tự trấn an mình, dọc theo đường đi vừa lái xe, vừa động một chút là muốn đưa tay đi sờ môi của mình một cái. Cô thế nhưng lại cùng một cô gái khác hôn môi, điều này làm cho cô – một thiếu nữ chưa từng có người yêu làm sao chấp nhận nổi đây. Cũng chỉ trách " hồng nhan họa thủy ", nhưng hồng nhan thiếu phụ này lại vẫn bình tĩnh nói không ngại.
Mộc Thư Đồng nặng nề vỗ tay lên vô – lăng một cái mà hét lớn : " AAAAAA " - sau đó lại tự lẩm bẩm nói chuyện : " Trời cao phù hộ con, sau này nhất định không để cho con đụng phải người kia nữa, nếu không con nhất định sẽ từ một thiếu nữ như hoa biến thành oán phụ mất ".
Chỉ lo than than trách phận, Mộc Thư Đồng hoàn toàn không nghĩ đến, lúc này đây, cái con người xíu chút nữa biến cô thành oán phụ đang nằm ở trên giường với khuôn mặt tươi hơn hoa, khóe miệng khẽ nâng lên vui vẻ mà nói một câu : " Bảo bối, chị chính là muốn đổ lỗi cho em, ai cho em chiếm tiện nghi một thiếu phụ xinh đẹp như chị, hừ ..." - trong lòng lại bật cười lên một trận, thật ra thì trên thực tế là tự mình nghĩ đi chiếm tiện nghi của người ấy, bởi vì trong nháy mắt đó, nàng đang muốn tiến tới hôn lên môi cô một cái. Tựa như ngày xưa, hai người cùng nhau quấn lấy đối phương.
Lại là một ngày công việc, mặc dù gần tới tốt nghiệp nhưng Mộc Thư Đồng vẫn có rất nhiều khóa nghiệp phải hoàn thành. Bởi vì thông qua công ty thiết kế của nhà một người bạn giới thiệu, nhận mấy đơn đặt hàng thiết kế thời trang. Mà những khách hàng kia tất cả đều là nhân vật có tiếng tăm, yêu cầu cũng vô cùng cao, khiến cho cô hai ngày nay đều ở đây vẽ thiết kế. Ban đầu cũng không biết vì sao, có thể là bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng thích vẽ, thích thiết kế các loại, cho nên liền dự thi thiết kế thời trang chuyên nghiệp. Bây giờ chính là hối hận không ngừng, làm thiết kế thật đúng là hao tổn chất xám, thật đúng là một phần vất vả một phần thu hoạch, tiền quả thật không dễ kiếm.
Lúc này đây, Mộc Thư Đồng đang ở trong phòng học thiết kế trong trường, đột nhiên có ai vỗ vai cô một cái, sau đó liền từ phía sau ôm cô cười : " Đồng Đồng, nên đi ăn cơm thôi, bồ cũng không thể làm việc quên ăn chứ, sắp giống như cái cột điện rồi ".
" Bồ mới giống cột điện " – Mộc Thư Đồng quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đối diện một cái : " Mình nói Trương Tuyết Ngưng, gần đây có phải bồ yêu đến điên phải rồi không, cười giống như hoa si ".
" Đúng rồi, hay là để mình giới thiệu cho bồ một người, con gái luôn là phải có tình yêu làm dịu " – Trương Tuyết Ngưng buông lỏng Mộc Thư Đồng ra, miệng vẫn luôn nở nụ cười tươi vui, nàng cùng Mộc Thư Đồng là bạn từ tiểu học chơi đến lớn, còn rất đúng dịp vào cùng trường đại học, chọn cùng ngành, dĩ nhiên nàng cũng là một trong những bạn bè thân nhất của Mộc Thư Đồng.
" Hứ, mình mới không cần, bổn đại nhân đây tự có cách làm tâm tình thoải mái " – Mộc Thư Đồng liếc Trương Tuyết Ngưng một cái, rồi thu hồi bản vẽ, dù sao thì có Trương Tuyết Ngưng ở đây, miệng thì không ngừng líu ra líu rít khiến cô cũng không có tâm tư vẽ tiếp, vậy còn không đi lấp đầy bụng thì chờ tới khi nào .
Lúc này, một nữ sinh khác đứng ở trước cửa phòng thiết kế đưa mắt tìm cô rồi kêu lên một tiếng : " Mộc Thư Đồng, bên ngoài có người tìm bạn kìa, nhanh lên đi xem một chút ".
" Mình biết rồi, cám ơn nha " – Mộc Thư Đồng đáp một tiếng, sau đó kêu Trương Tuyết Ngưng đi ăn trước, lát