Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Đứng thẳng lĩnh chỉ trong đại điện (4)


trước sau

Nam nhân kia toàn thân cũng tràn đấy sức hấp dẫn, hắn quả nhiên là một tên khêu gợi mê người!

Nói sau khi lâm triều xong thì trở về tẩm cung, nhưng là chờ đến khi mặt trời lên cao ba sào, tên Tây Môn Liệt Phong chết tiệt kia còn chưa có quay trở lại, làm hại Mộ Cẩm Cẩm lại thật giống như ngu ngốc, ngây ngây ngơ ngơ ngồi trên giường đợi chờ sự sủng hạnh của hắn.

Gần buổi trưa, nàng gọi Thu Nguyệt thay quần áo giúp nàng, mặc một bộ áo váy tơ lụa màu trắng khoan khoái nhẹ nhàng, Cẩm Cẩm quyết định một người đi ra ngoài tìm chút việc vui, mùa hè gió thổi vi vu, thời tiết thật tốt để chơi thả diều, nàng tìm một cuộn dây cùng ít giấy trắng, tự mình làm một chiếc diều hình con chim.

Thu Nguyệt miệng rộng từ đầu đến cuối không ngừng lải nhải bị nàng phân đi làm việc, vừa dài dòng ca thán nàng thân là hoàng hậu, hoạt động như vậy là không đúng quy củ không hợp lễ tiết, từ này trong hậu cung phải tận lực bỏ được thì cố bỏ, phải da dáng một vị chủ mẫu, vô luận như thế nào cũng phải nên chững chạc một chút.

“Ba!” Thu Nguyệt đang ở một bên liên miên nói hết sức, con diều đã được Mộ Cẩm Cẩm làm được một nửa vì dùng quá lức mà cánh diều liền gãy làm đôi.

“Đều tại việc tốt ngươi gây ra, nói lăng dài dòng văn tự hại người khác đến giấy cũng làm không xong…”

“Hoàng hậu…”

“Cẩu nô tài, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngươi rốt cuộc có hay không dùng đầu suy nghĩ?” Đang trong lúc Mộ Cẩm Cẩm cùng Thu Nguyệt nói chuyện, cách đó không xa, truyền đến một tiếng nũng nịu kinh người, hai người đồng thời theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trong một trương đình cách đó không xa, Nguyệt quý phi luôn luôn kiêu căng vung bàn tay lên, ba một chưởng tát thật mạnh trên mặt tiểu thái giám.

Tiểu
thái giám bị đánh sợ hãi vội vàng quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu,” Nguyệt quý phi tha mạng, nô tài lần sau không dám nữa.”

“Loại cẩu nô tài như ngươi thì sao nhớ lâu được cái gì, phải phạt thật nặng, người đâu, đem hắn xuống đánh tám mươi đại bản cho bổn cung…”

“Nguyệt quý phi tha mạng a…”

Sau tiếng hô tiểu thái giám quỳ trên mặt đất bị mấy người vây quanh kéo đi, thấy thế, Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được xông lên xuát to một tiếng “Dừng tay!”

Sau khi nhìn thấy nàng, chúng thái giám cùng cung nữ bị làm cho sợ đến quỳ xuống đầy đất, trong miệng không ngừng hô to “hoàng hậu nương nương cát tường.”

Nguyệt quý phi lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ sau khi nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra mấy phần tức giận,” Nga, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương mới nhậm chức của Dạ Sát hoàng triều chúng ta a, có câu nói thật đúng, Ma Tước cũng có thể biến thành Phượng Hoàng, không biết những lời này có phải hay không hình dung rõ nhất về hoàng hậu nương nương?”

“Nguyệt quý phi, ta nghĩ ngươi nên biết hiện tại không giống ngày xưa, bây giờ ta đã được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng trở thành hoàng hậu của Dạ Sát hoàng triều, thấy bổn cung ngươi vì sao lại không quỳ?” Hừ! Có oán báo oán, có thù báo thù, Chu Liên Nguyệt, ngươi ban đầu đối với Mộ Cẩm Cẩm ta bất nhân, bây giờ cũng đừng trách ta đối vơi ngươi bất nghĩa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện