Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Xuyên qua (3)


trước sau

“Wow nha, sao trông rất giống bộ dáng của cái người bị khi dễ rất thảm, Cẩm Phi nha!”

“Tiểu thư, người rốt cục cũng nhớ ra.” Thu Nguyệt vô cùng vui mừng chạy tới kéo cánh tay nàng, “Em còn tưởng rằng người thực bất hạnh đã mất trí nhớ rồi, không nghĩ tới tiểu thư của em đã trở lại như trước, thật tốt quá,thật tốt quá… Ô ô ô….. Tiểu thư, mới vừa thiếu chút nữa tưởng mất đi người rồi, đau lòng quá đau lòng quá, nếu như tiểu thư mà chết, như vậy em cũng không muốn sống nữa… Ô ô ô….”

“Chờ một chút đừng khóc nữa!” Mộ Cẩm Cẩm bị nước mắt của người trước mặt làm cho loạn hết cả đầu óc, “Trước đó ta muốn nói rõ một số việc, ta mới không phải là cái tiểu thư mà ngươi nói đâu, ta cũng không phải Cẩm phi cái quỷ gì, tên của ta là Mộ Cẩm Cẩm, Mộ Cẩm Cẩm a!”

“Đúng nha, tiểu thư người vốn là tên này mà, thời điểm ban đầu người vào cung, Hoàng Thượng cũng bởi vì tên của người mới phong người làm Cẩm phi….”

“Ngươi là nói…. Cái nữ nhân Cẩm phi bị người tình của chồng sỉ nhục rất thảm kia tên thật cũng gọi là Mộ Cẩm Cẩm?” Nàng cảm giác mình mau muốn qua đời.

“Tiểu thư!” Thu Nguyệt cũng là một bộ dáng sắp chết, “Cái gì mà Cẩm phi bị người tình của chồng si nhục rất thảm a, người chính là Cẩm phi nha.”

“Thật ghê tởm! Cái nam nhân áo bào trắng chết tiệt kia lại đem linh hồn người ta ném đến trên thân thể nữ nhân ngu ngốc này, hắn có lầm hay không a, cho dù
không để ta làm nữ hoàng, ít nhất cũng cho ta vào thân một hiệt nữ võ công cao cường chứ, thật là không có tính người!”

Nàng ở một chỗ lầm bẩm một mình, bên cạnh Thu Nguyệt thì mặt mày nhăn nhó. “Ô ô ô…. Xem ra tiểu thư của em lần này quả nhiên bệnh rất nặng rồi, điên điên khùng khùng….”

Cẩm Cẩm trừng mắt liếc nàng một cái, “Thu…. Người gọi cái gì Thu?”

“Ô ô ô, Thu Nguyệt….”

“A, Thu Nguyệt.” Nàng đột nhiên đưa tay bộ dáng rất thân thiết khoác trên bả vai Thu Nguyệt, thuận tiện rất du côn đem mặt bất khả tư nghị của mình đề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.

“Cái kia…. Thu Nguyệt lông mày rất đẹp nha, chuyện xảy ra thành cái dạng này, ta đây…. Nhưng thật ra là người đến từ thế kỉ tương lai hai mươi mốt, bởi vì trên đường đi làm việc cứu một bé trai không may bị chiếc taxi không có mắt đụng phải, dĩ nhiên, đó cũng không phải do dương thọ của ta đã hết mà bởi vị trên thiên đường có một vị đại thúc mặc áo bào trắng hiệu suất làm việc rất kém cỏi, hắn sai lầm đem tên của ta viết vào sổ tử, bất quá hắn nói, để đền bù cho sai lầm của hắn, cho nên muốn đem linh hồn của ta đến trong một thân thể ở không gian cổ đại, cho nên….”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện