Hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lại quật cường đưa tay đẩy ra:” Không nên dùng bàn tay vấy bẩn kia đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi, ta chỉ muốn ôm nàng hồi cung để ngự y trị bệnh cho nàng…”
Vừa nói, hắn lại muốn đưa tay ra, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lần nữa vung tay đẩy ra, nàng tuyệt tình nhìn chằm chằm hắn:” Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao? Ta nói đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi…” Hắn gấp đến muốn chết:” Nàng bây giờ đang bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, nếu không để ngự y chữa trị, nàng sẽ chết.”
“Chết rất đáng sợ sao? Ta cũng không phải là chưa có chết qua.” Nàng nhún nhún vai:” Bất quá đối với chuyện bị chém đầu để răn đe này, ta thật đúng là rất muốn được thử một chút.”
“Đem đi chém đầu răn đe, đây chẳng qua là do ta nhất thời nói nhảm, cho dù nàng thật sự muốn hại chết ta, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng.”
“Nga, chuyện phát triển được quả nhiên làm cho người ta cảm thấy hài hước, nghe nói những hoàng đế cổ nhân các ngươi rất tin phụng một câu nói như thế nào nhỉ? A đúng rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đột nhiên lại đổi ý là chơi không tốt a, chém thì chém đi, ta nghĩ muốn thể nghiệm một chút cái tư vị đau đớn, lần trước bị chết chẳng có cảm giác gì, lần này nhất định phải chết dễ chịu, sảng khoái một chút…”
Tây Môn Liệt Phong suýt nữa bởi
vì lời nói của nàng mà cười ngất, nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì a? Thấy nàng quật cường như thế, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại:” Thu Nguyệt, nhanh đi truyền ngự y…”
Thu Nguyệt đứng ở một bên oán hận nhìn chằm chằm hắn, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là xoay người vội vàng chạy hướng ra ngoài cửa.
“Hoàng thượng, Nguyệt quý phi đã được đưa tới, bây giờ đang ở ngoài cửa đợi chỉ.” Tiểu Đức Tử đột nhiên xuất hiện.
“Để bọn họ lăn tới đây cho trẫm!”
Không đầy một lát sau, Chu Liên Nguyệt khuôn mặt tái nhợt bị mấy tên thị vệ mạnh mẽ đẩy mạnh vào cửa lãnh cung, thấy Tây Môn Liệt Phong, hai người bị làm cho sợ đến rối rít quỳ xuống đất dập đầu.
Tây Môn Liệt Phong đứng lên đi thẳng tới trước mặt Chu Liên Nguyệt, vung cánh tay lên, tát một cái thật mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“A… Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt bị đánh đến khóe miệng phun ra máu.
“Nói cho trẫm biết từ đầu đến đuôi, có phải ngươi cùng với ngự y trong cung lén hạ độc vào nước uống thuốc của trẫm hay không?”
“Hoàng thượng?” Chu Liên Nguyệt bị làm cho sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh:” Thần… Thần thiếp oan uổng a…”