Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

141


trước sau

Chương 141

Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu còn ở vườn hoa mắng qua mắng lại, Thịnh Kiều thì đã chạy xa. Ra khỏi vườn hoa, càng đi càng thấy xung quanh hẻo lánh, bốn phía âm trầm khủng bố, có cảm giác giống như Tu La tràng. (máu me ghê rợn)

Thịnh Kiều có chút sợ hãi, quyết định hay là quay về, xem có thể tìm thấy nhiệm vụ nào khác ở cái quỷ thôn trước kia không.

Mới vừa xoay người cô liền thấy hai bóng ma một trắng một đen bay tới trước mặt. Nói “bay” cũng không chính xác, bởi vì họ vẫn dùng chân để đi, nhưng gót chân không chạm đất nên tư thế có chút quái dị.

Hai người một mặc áo trắng một mặc áo đen. Người mặc áo đen đội một chiếc mũ, ở trên viết “đang đến bắt ngươi”, trên mũ của người áo trắng thì viết “ngươi cũng đến rồi”. Đây rõ ràng là Hắc Bạch Vô Thường, sứ giả câu hồn của địa phủ.

Thịnh Kiều không kịp phòng ngừa nên bị dọa sợ, vừa nhìn thấy hai con ma xuất hiện liền “má ơi” một tiếng quay đầu chạy trối chết.

Hắc Bạch Vô Thường không nhón chân nữa, dùng chân đuổi theo cô. Thịnh Kiều quay đầu thấy hai người họ đuổi theo, sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy vừa hô cứu mạng.

Dù sao hai người kia cũng là đàn ông trai trẻ, rất nhanh đã đuổi kịp cô. Lúc bị nắm vai lại, Thịnh Kiều lấy tay che mắt, thét chói tai, khiến hai người kia tức giận rống lên.

“Ngươi kêu cái gì mà kêu? Có chút tự giác bản thân là quỷ hay không hả?”

Thịnh Kiều sợ quá cũng rống lại.

“Quỷ không thể sợ quỷ sao? Các người đuổi theo tôi làm gì?”

Hắc Vô Thường nói.

“Vậy ngươi chạy làm gì? Nếu ngươi không chạy, chúng ta đã không đuổi theo.”

“…”

Này là cái logic gì?

Vì tức giận đến nóng đầu mà cô không còn thấy sợ nữa, trừng mắt nhìn qua, lại thấy Bạch Vô Thường đang duỗi nửa chiếc lưỡi dài ô ô oa oa nói cái gì đó, còn khoa tay múa chân.

Thịnh Kiều không hiểu, sờ tóc hỏi.

“Nói cái gì vậy? Tôi không hiểu ngôn ngữ của người câm.”

Hắc Vô Thường giải thích.

“Vừa rồi không chú ý nên đầu lưỡi của hắn bị Ngao Khuyển ngậm mất. Vừa hay có ngươi ở đây, liền giúp Bạch huynh làm một cái đầu lưỡi mới đi.”

“???”

Vì sao người khác có thể tìm thấy nhiệm vụ nhẹ nhàng, chỉ riêng cô là đụng trúng cái nhiệm vụ máu me ghê rợn như này?

Cô nhận mệnh đi theo Hắc Bạch Vô Thường vào một căn nhà cũ nát, phát hiện trên mặt bàn có để sẵn bột mì và nước màu thực phẩm. Xem ra là muốn cô cán chày làm một cái đầu lưỡi mới.

Cán chày cán bột thực ra không phải là công việc đơn giản, vừa phí sức vừa yêu cầu có kỹ thuật, không cẩn thận một cái liền làm hỏng. Thịnh Kiều nhào bột đến mồ hôi đầy đầu, cả người đều là bột mì, cánh tay mỏi nhừ. Làm mấy cái đầu lưỡi không thành công, bị Hắc Vô Thường đứng phía sau dùng phất trần quất cho mấy cái, quả thực là một nhiệm vụ rất chua xót.

Mất hơn một giờ, cô rốt cuộc mới cán ra được một cái đầu lưỡi hoàn mỹ, dán lên miệng cho Bạch Vô Thường, lúc này bọn họ mới buông tha cho cô, nhón chân rời đi.

Thịnh Kiều mệt đến mức ngã ngồi xuống thềm cửa, nghe tiếng đing~ trong tai, giá trị sinh mệnh được cộng thêm điểm. Cô nghĩ thầm, hẳn sẽ được cộng đầy nhỉ?! Ai ngờ đưa tay lên nhìn mới biết hệ thống chỉ cộng 1 điểm. Hiện tại giá trị sinh mệnh của cô là 2 điểm.

Mà khoảng cách với lần đầu tiên cổng luân hồi mở ra chỉ còn 1 giờ.

Này không phải đang chơi cô chứ?

Một nhiệm vụ mệt mỏi như vậy mà làm xong chỉ được cộng có 1 điểm. Vậy thì trong 12 canh giờ, dù sống chết làm đủ loại nhiệm vụ cũng không thể kiếm đủ điểm a~

Thịnh Kiều bê má ngồi trên bậu cửa, trên mặt toàn là bột mì, trầm tư nửa ngày đưa ra một kết luận.

“Tổ đạo diễn lại chơi chúng ta.”

Tổng đạo diễn ở bên ngoài: “…”

Cô nhìn về ống kính máy quay phim, hừ một tiếng.

“Nếu tôi đoán không sai, những người khác làm xong nhiệm vụ cũng chỉ được cộng thêm một chút điểm sinh mệnh mà thôi. Chúng tôi căn bản không có khả năng dùng nhiệm vụ để lắp đầy giá trị sinh mệnh. Nhất định còn biện pháp khác, tôi phải tìm hiểu mới được.”

Tổ đạo diễn: “…”

Xong rồi, bug trí nhớ lại online.

Thịnh Kiều vỗ mông đứng lên, đi nhanh trở về đường cũ, ngang qua vườn hoa, gặp được Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu đang cãi nhau.

Giọng Triệu Ngu cực lớn, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng sứ giả ôn hòa, đang cầm một cây chổi rượt đánh Thẩm Tuyển Ý.

“Cút! Anh cút ngay cho tôi. Cút xéo khỏi đây!”

Thẩm Tuyển Ý vừa chạy trốn vừa kêu lên.

“Tôi mới không đi. Nhiệm vụ sắp làm xong rồi.”

Triệu Ngu nổi điên lên.

“Anh nhìn xem anh đã biến cái vườn hoa một ngàn năm mới nở thành ra cái dạng gì hả? Có cành hoa nào còn hoàn hảo không? Hả? Không nhiệm vụ gì nữa. Anh cút ngay cho tôi.”

“Tôi cực khổ lắm mới bắt được nhiều chuột như vậy, sắp thành công rồi. Tôi mới không đi. Cô định chơi xấu có phải không? Cô không định khen thưởng cho tôi chứ gì!”

Thịnh Kiều đưa mắt nhìn, nguyên một cánh đồng hoa bỉ ngạn dạt dào hồi nãy, hiện giờ toàn bộ đều ngã trái ngã phải, bị dẫm đến không còn hình dạng.

Trên tay Thẩm Tuyển Ý đang cầm một cái lồng sắt, bên trong là một đống hamster lông xù, trừng mắt uy hiếp Triệu Ngu.

“Cô đánh nữa xem! Có tin là tôi sẽ dùng lồng sắt đập chết cô không hả?”

Triệu Ngu cầm cây chổi, bùm bùm đập xuống.

“Lão tử hôm nay phải đập chết anh, băm anh thành thịt vụn, làm phân bón cho vườn hoa điêu tàn của lão tử.”

Cảm thấy sắp xảy ra một màn máu tanh mưa gió, Thịnh Kiều nhanh chân chạy tới ngăn cản, kéo hai người ra xa nhau. Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy Thịnh Kiều, tức khắc đổi mặt thành bộ dáng cười hihi haha.

“Huynh đệ, đệ tới rồi? Thế nào, nhiệm vụ có hoàn thành không?”

Thịnh Kiều chỉ lên huy hiệu đeo trên vai.

“Làm hết một tiếng, chỉ cộng thêm 1 điểm. Cho nên, anh không cần náo loạn nữa. Có lẽ anh cũng chỉ được cộng thêm 1 điểm thôi.”

Thẩm Tuyển Ý dậm chân mắng Triệu Ngu.

“Địa phủ mấy người tại sao không nói đạo lý như vậy hả? Câu hồn sai còn chưa tính, hiện tại lại tới áp bức lao động. Lão tử nhất định phải lên thiên đình cáo trạng.”

Triệu Ngu phi~ một tiếng, không thèm nói nhiều với hắn nữa, ho khan hai tiếng, chỉnh lại áo quần, khôi phục hình tượng sứ giả ôn hòa.

“Anh hủy hoại vườn hoa, bổn sứ giả thiện tâm, sẽ không so đo với anh, còn không mau cút!”

Thẩm Tuyển Ý sắp mở miệng cãi lại thì bị Thịnh Kiều túm lôi đi.

Lúc rời đi, Thịnh Kiều quay đầu nhìn thoáng qua, Triệu Ngu đang cầm một thùng gỗ, múc nước dưới sông Vong Xuyên, một lần nữa tưới vườn hoa đã bị Thẩm Tuyển Ý dẫm chết.

Một đường trở về quỷ phố, Kỷ Gia Hữu, Tằng Minh và Lạc Thanh đều đã hoàn thành nhiệm vụ, quả nhiên giống như Thịnh Kiều suy đoán, mọi người chỉ được cộng thêm 1 điểm sinh mệnh.

Bọn họ đi tìm Phương Chỉ, tới nơi còn thấy Phương Chỉ đang cầm một cây búa điên cuồng đập đe. Lúc trước là lạnh thấu xương, hiện giờ là nóng cháy da, áo quần ướt đẫm dán sát lưng, mặt mũi thì đỏ rần. Nghe Thịnh Kiều nói cái suy đoán kia, Phương Chỉ lập tức ném luôn cây búa trong tay.

“Bà mẹ nó, rốt cuộc không cần gõ đe làm thợ rèn nữa. Tôi ở nơi này đập đập gõ gõ hết nửa ngày, cái miếng sắt kia vẫn là miếng sắt, không thành dây xích nỗi.”

Sáu người tụ tập một chỗ, ngồi xổm ở đầu đường, bắt đầu thương lượng nên làm cái gì bây giờ.

Thẩm Tuyển Ý nêu ý kiến đầu tiên.

“Trở về trói Mạnh Bà, đoạt nồi canh, mỗi người uống thêm 99 chén.”

Tổ đạo diễn: “…”

Cái tên bug này vì sao cứ nghĩ tới chuyện bắt trói Mạnh Bà vậy?

Thịnh Kiều bỏ lơ tên kia, cầm một cành cây vẽ vẽ trên mặt đất.

“Nhất định chúng ta đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó. Cảnh trí này chúng ta còn chưa có đi xem hết. Tổ tiết mục sẽ không lãng phí dựng nên nguyên một bối cảnh lớn chỉ để chơi chơi. Ý của tôi là, chúng ta hiện giờ phân công đi xung quanh nhìn xem có cái gì không thích hợp xuất hiện ở địa phương này hay không.”

Phương Chỉ hỏi.

“Nghĩa là sao ạ?”

Thịnh Kiều giải thích tỉ mỉ hơn.

“Chúng ta hiện giờ đang ở địa phủ. Cái gì nên xuất hiện ở địa phủ? Cái gì không nên xuất hiện? Nói ví dụ, nơi này có quỷ là bình thường, có Hắc Bạch Vô Thường, có Mạnh Bà, có Diêm Vương, đây đều là bình thường. Nhưng nếu nơi này xuất hiện người sống, hoặc thần tiên, vậy có phải có vấn đề hay không?”

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thịnh Kiều vui mừng nói tiếp.

“Vậy chúng ta chia ra, mỗi người tự chọn phương hướng xuất phát. Nửa giờ sau, hẹn gặp lại ở đây.”

Tổ đạo diễn: “…”

Bọn họ có cảm giác cốt truyện sắp bị phá giải nữa rồi.

Sáu người phân công hành động, dò xét những nơi mà lúc nãy bọn họ còn chưa đi qua. Thịnh Kiều đi xuôi dòng Vong Xuyên, chừng 10 phút thì tới một hồ nước. Nước Vong Xuyên chảy thẳng vào hồ, bên bờ hồ có một bia đá khắc hai chữ “Vãng Sinh”.

Trên mặt hồ có sương trắng lượn lờ, khiến cảnh vật phía trước rất mơ hồ, không thể nhìn rõ ràng. Cô ngồi xổm bên bờ hồ vọc nước một chút, đang muốn đứng lên trở về thì từ trong màn sương trắng loáng thoáng trông thấy một chiếc thuyền đang lướt tới.

Tình cảnh này chỉ có thể dùng từ “quỷ dị” để hình dung.

Thịnh Kiều vội vàng trốn sau tấm bia đá. Trong lòng mặc niệm giá trị quan xã hội chủ nghĩa, cô phải cắn răng lắm mới không quay đầu chạy trối chết. Tiếng nước khua càng lúc càng gần, thuyền nhỏ rất nhanh cập bờ.

Thịnh Kiều lặng lẽ ló đầu ra thăm dò, trông thấy một thanh niên trẻ mặc áo trắng đang đứng ở đầu thuyền, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.

Thanh niên ôm quyền chào ông lão chèo thuyền. Ông lão chậm rì rì nói.

“Đây là sông Vãng Sinh, ta không chở người trở về. Công tử một khi rời thuyền sẽ không còn đường rút lui.”

Bạch y công tử nói.

“Ta đã lựa chọn đến đây liền không nghĩ quay về.”

Nói xong nhảy khỏi thuyền. Ông lão cười nói.

“Trong tay công tử là xích thúc hồn, nhớ cẩn thận, đi lại trong địa phủ coi chừng bị tiểu quỷ ngửi thấy mùi vị.”

Bạch y công tử lại ôm quyền tỏ vẻ đa tạ, sau đó vẻ mặt không sờn đi về phía trước.

Thịnh Kiều lúc này từ sau bia đá nhảy ra, hô lớn.

“Đứng lại.”

Bạch y công tử hoảng sợ, nghi ngại nhìn cô.

“Cô nương là ai? Vì sao lại nấp ở đó?”

Thịnh Kiều nghĩ thầm trong lòng, diễn viên quần chúng dạo này chuyên nghiệp gớm, nhập vai quá sâu luôn, cũng không thể làm xấu mặt cái danh diễn viên của mình, thế là cô cũng bắt chước khẩu khí của người kia.

“Vậy ngươi là ai? Vì sao lại từ sông Vãng Sinh tới?”

Bạch y công tử kiêu ngạo phất tay áo muốn đi.

“Không liên quan tới cô nương.”

Thịnh Kiều sao có thể buông tha manh mối quá rõ ràng này được, thế là chạy theo sau lưng, cười cười hỏi.

“Xích thúc hồn là gì vậy?”

Bạch y công tử không thèm trả lời, chỉ đi nhanh hơn. Thịnh Kiều băn khoăn không biết phải nói thế nào mới kích phát cốt truyện, cho nên lò dò theo sau, dùng đủ kiểu ngôn ngữ để hỏi chuyện.

Một đường đi tới chỗ hẹn với đoàn đội, Thịnh Kiều vẫn chưa thành công cạy miệng tên kia được. Cổng luân hồi đầu tiên đã mở, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.

Thế là Thịnh Kiều mặc kệ, nhào tới ôm chặt cánh tay của tên kia, hô lên.

“Mau tới a~ Tôi bắt được manh mối rồi. Mau tới a~ đừng để cho hắn chạy thoát!”

Bạch y công tử: “…”

Sao cô không chịu kích phát cốt truyện theo kiểu bình thường vậy?

5 người còn lại nghe tiếng hô liền chạy tới, thấy Thịnh Kiều đang ôm chặt cánh tay của một người liền ôm bụng cười, sau đó đồng lòng vây quanh bạch y công tử.

Thịnh Kiều đem chuyện ở sông Vãng Sinh kể lại. Mọi người liền khẳng định trên người tên này đúng là có manh

mối, nhưng hỏi thế nào cũng không khiến hắn mở miệng được.

Sau đó, Thẩm Tuyển Ý hung tợn trợn mắt nói.

“Cậu có nói hay không? Không nói bọn tôi đánh hội đồng cậu!”

Bạch y công tử: “???”

Còn có vụ uy hiếp nữa hả?

Đạo diễn trong tai nghe dặn dò.

“Không được nói bất cứ chuyện gì. Tên kia sẽ không dám đánh cậu.”

Bạch y công tử quả nhiên chỉ mấp máy môi nhưng không mở miệng. Thẩm Tuyển Ý trừng nửa ngày, phát hiện uy hiếp vô dụng, tròng mắt đảo một vòng, cúi đầu thương lượng với Kỷ Gia Hữu cái gì đó.

Kỷ Gia Hữu gật đầu chạy đi, không lâu sau liền đem một bát canh Mạnh Bà trở về.

Thẩm Tuyển Ý cười haha.

“Tới! Bắt hắn uống, xem hắn có chịu nói chuyện hay không.”

Bạch y công tử giãy giụa muốn chạy nhưng bị 6 người đè lại, bớp khóa cằm bắt hắn mở miệng rồi rót canh vào. Hắn chịu không nổi nên phải lên tiếng xin tha.

“Tôi nói… tôi nói!”

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cậu mà nói chuyện thì hà tất phải chịu khổ chứ.”

“… tôi… tôi tới hoàng tuyền là muốn tìm hoa bỉ ngạn.”

Thịnh Kiều ngạc nhiên hỏi.

“Cậu tìm hoa bỉ ngạn để làm gì?”

“Tôi có chuyện cần dùng, mấy người không cần biết.”

Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh.

“Cậu đã tới chậm, hoa bỉ ngạn đã bị tôi dẫm chết hết rồi.”

“… thế gian đồn rằng, hoa bỉ ngạn chân chính chỉ có một đóa, nở ở nơi mềm mại nhất. Chỉ cần các người giúp tôi tìm được hoa bỉ ngạn chân chính, tôi sẽ mang các người về lại nhân gian.”

Xem đi, quả nhiên có nhiệm vụ ẩn tàng.

Thịnh Kiều hỏi lại.

“Theo lời cậu nói, vậy cậu là người, không phải quỷ? Nhập cư trái phép tới hoàng tuyền để tìm hoa bỉ ngạn sao?”

Bạch y công tử gật đầu.

“Đúng vậy. Tôi từ sông Vãng Sinh tới, trong tay có xích thúc hồn có thể tạm thời che dấu hơi thở để Diêm Vương không phát hiện. Nhưng xích thúc hồn chỉ có hiệu lực trong 2 canh giờ, cho nên các người phải giúp tôi tìm được hoa bỉ ngạn trong vòng 2 canh giờ, nếu không, tất cả chúng ta đều phải chết.”

Thẩm Tuyển Ý đập một cái lên ót tên kia.

“Vậy mà cậu còn ở đây nói dông dài làm gì chứ. Sao không chịu nói sớm hả?”

Bạch y công tử: “…”

Huhu… là đạo diễn không cho tôi nói mà.

Thịnh Kiều suy tư một lát, hỏi.

“Cậu có biết hoa bỉ ngạn chân chính ở đâu không?”

Bạch y công tử lắc đầu.

“Tôi chỉ biết nó ở hoàng tuyền, nở ở nơi mềm mại nhất.”

Thẩm Tuyển Ý lại nêu ý kiến.

“Chúng ta đi tìm Triệu Ngu hỏi là được rồi. Nếu nàng ta không nói, tôi sẽ trói lại, bắt uống canh Mạnh Bà.”

Tổ đạo diễn: “???”

Cái tên bug này hình như lại thăng cấp nữa rồi?

Thịnh Kiều lắc đầu.

“Cốt truyện về hoa bỉ ngạn là mấu chốt nhất, khẳng định tổ đạo diễn sẽ không tùy tiện nói ra, ngay cả Triệu Ngu chưa chắc đã biết. Cho dù biết, anh tính trói Triệu Ngu thật sao? Nếu làm thế, anh chờ bị giết sau khi kết thúc tiết mục đi.”

Thẩm Tuyển Ý tưởng tượng đến tính tình nóng như lửa của người kia, tức khắc run rẩy.

“Được rồi… vậy chúng ta đi tìm xung quanh thử xem.”

Thế là đoàn người lại đi xung quanh tìm hoa bỉ ngạn.

Lần nữa đi vào vườn hoa, Triệu Ngu vẫn đang tưới nước. Triệu Ngu trông thấy Thẩm Tuyển Ý liền cầm gáo múc nước, chỉ thẳng mặt hắn mà mắng.

“Sao anh lại tới nữa? Bị đánh còn chưa đủ hả?”

Thẩm Tuyển Ý khịch mũi.

“Nói tiếng người.”

“Còn không cút, lão tử giết anh!”

Thẩm Tuyển Ý hừ một tiếng, cố ý đưa chân dẫm lên đám hoa bỉ ngạn, thấy Triệu Ngu chuẩn bị ném cái gáo qua, Thẩm Tuyển Ý liền la lên.

“Tôi đã biết. Mấy cái này đều là hoa giả, dẫm cũng không chết. Cô bảo vệ cái gì chứ?”

Triệu Ngu tức giận cầm cái gáo múc nước bắt đầu đập hắn.

“Anh dám nói hoa giả? Bổn sứ giả cực khổ nuôi trồng 1 ngàn năm hoa mới nở, anh lại dám bôi nhọ công sức của bổn sứ giả hả?”

Nhìn bộ dáng kia không giống làm bộ, phỏng đoán giống như Thịnh Kiều suy đoán từ trước, đó là Triệu Ngu thật sự không hề biết bí mật về hoa bỉ ngạn chân chính.

Mọi người ở hoàng tuyền tìm kiếm khắp nơi, lượn lờ mấy vòng vẫn không thấy một tia manh mối. Thịnh Kiều đi theo bạch y công tử, vừa đi vừa suy nghĩ nát óc, chốc lát sau thì tới một khoảnh đất trống, ở đây có 9 cái giếng.

Chuyện này hơi lạ. Thịnh Kiều đi xung quanh 9 miệng giếng nhìn ngó một vòng, phát hiện bên cạnh giếng có dấu vết của hoa bỉ ngạn.

Cô ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận, cơ bản xác định đây là cánh hoa dính trên đế giày. Là đế giày của ai lại có thể dính nhiều cánh hoa như vậy? Chỉ có thể là sứ giả vườn hoa, không thể nghi ngờ.

Cô lẩm bẩm suy tư.

“Chín miệng giếng? Chín? Cửu tuyền? Nơi này chẳng lẽ là cửu tuyền?”

Bạch y công tử đột nhiên la lên.

“Tôi nhớ ra rồi. Tôi từng nghe qua một truyền thuyết liên quan tới hoa bỉ ngạn.”

“???”

Bà mẹ nó, sao bây giờ cậu mới nhớ ra hả?

Bạch y công tử ủy khuất, còn không phải vì cô nhắc tới cửu tuyền nên mới kích phát cốt truyện rồi tôi mới nói được hay sao.

“Tôi từng đọc trong một quyển cổ thư, nói rằng hoa bỉ ngạn chân chính phải dùng tuyết trên núi, hoặc nước cửu tuyền để tưới.”

Thịnh Kiều nhớ lúc nãy thấy Triệu Ngu múc nước ở sông Vong Xuyên để tưới hoa trong vườn. Vậy nghĩa là toàn bộ hoa trồng kia đều không phải là hoa bỉ ngạn chân chính.

Nhưng nơi này có dấu vết của hoa bỉ ngạn, chứng minh Triệu Ngu từng tới đây múc nước. Vậy nước cửu tuyền kia đi đâu rồi?

Đóa bỉ ngạn hoa duy nhất trên đời, nở ở địa phương mềm mại nhất.

Thịnh Kiều đột nhiên ngẩng đầu la lên.

“Tôi biết rồi.”

Tổ đạo diễn: “???”

Gì? Gì? Sao cô ta biết?

Thịnh Kiều co chân chạy trở về vườn hoa. Triệu Ngu còn đang cãi tay đôi với Thẩm Tuyển Ý. Thịnh Kiều vội vàng chạy tới, các khách quý cũng đi theo vào vườn hoa.

Thịnh Kiều thở hồng hộc chạy tới trước mặt Triệu Ngu hỏi.

“Bà có phải từng tới múc nước ở cửu tuyền hay không?”

Vẻ mặt Triệu Ngu ngơ ngác nói.

“Đúng vậy.”

“Nước cửu tuyền là bà dùng để uống có phải hay không?”

“Đúng vậy. Diêm Vương nói thể chất của tui khác người, chỉ uống nước cửu tuyền mới có thể sinh tồn ở hoàng tuyền.”

Những người khác hai mặt nhìn nhau. Lúc này Thịnh Kiều chậm rãi mở miệng.

“Hoa bỉ ngạn chân chính nở ở nơi mềm mại nhất, chỉ có thể dùng tuyết trên núi hoặc nước cửu tuyền để tưới. Nếu tôi đoán không sai, đóa hoa bỉ ngạn kia chính là ở…”

Thịnh Kiều dùng tay chỉ vào ngực Triệu Ngu.

“… trong tim bà.”

Mọi người: “!!!”

Tổ đạo diễn: “…”

Bug trí nhớ có thể vắng họp nhưng sẽ không bao giờ đến trễ.

Bạch y công tử vui mừng hớn hở, túm chặt cánh tay của Triệu Ngu.

“Thật tốt quá. Rốt cuộc tìm được rồi. Thời gian không nhiều lắm. Chúng ta nhanh chóng lấy hoa bỉ ngạn rồi rời khỏi đây!”

Triệu Ngu không rõ chuyện gì đang diễn ra, bởi vì tổ đạo diễn căn bản không nói với cô kịch bản của che dấu nhiệm vụ. Giờ phút này bị mọi người vây quanh, Triệu Ngu kinh hoàng la lên.

“Mọi người muốn làm gì? Hoa bỉ ngạn gì? aaaaa cứu mạng aaaaaaaaa”

Mọi người vừa cười vừa túm Triệu Ngu lại. Bạch y công tử rút thanh bảo kiếm bên hông ra. Thịnh Kiều nắm cổ tay hắn giữ lại.

“Cậu tính làm gì?”

“Xẻo tim.”

“???”

Đờ mờ? Này cũng được?

Triệu Ngu hoảng hốt la lên.

“Kiều Kiều, cứu tui… Kiều Kiều… tui không muốn chết aaaaaaaaa”

Tuy biết đây là kịch bản, mọi người đang chơi đùa, sẽ không xẻo tim thật. Nhưng trong lòng Thịnh Kiều vẫn cảm thấy không thoải mái, đang muốn mở miệng nói thì người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh là Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nhảy ra, đoạt mất thanh kiếm của bạch y công tử, giận dữ nói.

“Không được!”

Bạch y công tử la lên.

“Nếu không lấy hoa bỉ ngạn. Chúng ta sẽ chết ở chỗ này.”

Thẩm Tuyển Ý cười lạnh nói.

“Để đổi lấy sinh lộ cho bản thân liền ra tay giết hại một người vô tội sao?”

Mọi người ở toàn trường đều sửng sốt, những cánh tay đang đè giữ Triệu Ngu cũng lỏng ra.

Thẩm Tuyển Ý nói tiếp.

“Chuyện xưa về đứa trẻ và đường ray có nghe qua sao? Một đứa trẻ chơi đùa trên một đường ray bị bỏ hoang. Lại có 3 đứa trẻ chơi đùa trên đường ray bình thường. Lúc này xe lửa chạy tới. Chúng ta đang đứng ở chỗ điều khiển móc nối, có thể bẻ hướng đường ray. Có phải vì muốn cứu 3 đứa trẻ nên cần phải hy sinh 1 đứa trẻ khác? Bởi vì kia là 3 tính mạng còn đây chỉ có 1 tính mạng?”

Thẩm Tuyển Ý kéo Triệu Ngu đứng lên.

“Số lượng vĩnh viễn không thể trở thành tiêu chuẩn đánh giá cho giá trị của sinh mệnh, càng không thể vì muốn cứu một đám người mà đưa ra lựa chọn hy sinh một người khác. Bởi vì mỗi một sinh mệnh đều là độc nhất vô nhị.”

Thịnh Kiều tiếp lời.

“Nói rất đúng.”

Những khách quý khác đều chạy tới đứng che trước mặt Triệu Ngu, căm tức trừng mắt nhìn bạch y công tử.

Bạch y công tử: “…”

Tôi cũng không muốn đóng vai ác a~

Trong tai nghe lúc này đing~ một tiếng, vang lên âm thanh của hệ thống.

“Nhiệm vụ bảo hộ hoa bỉ ngạn thành công. Toàn thể giá trị sinh mệnh hồi đầy. Mời người chơi lập tức đi tới cổng luân hồi để trở về dương gian.”

Mọi người: “!!!”

Đờ mờ~ thiếu chút nữa bị tổ tiết mục lừa cho một vố rồi.

Nếu bọn họ thực sự lựa chọn xẻo tim để lấy hoa bỉ ngạn, NPC sẽ không có khả năng dẫn cả bọn rời khỏi nơi này.

Từ đầu tới cuối, tổ tiết mục chỉ muốn giảng một đạo lý.

Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, không một sinh mệnh nào đáng bị mang ra làm vật hy sinh.

Mỗi một sinh mệnh đều đáng được tôn trọng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện