Chương 153
Câu hỏi thứ tư, đối phương am hiểu làm gì nhất?
Vấn đề này khiến cả bốn cặp đều cúi đầu suy tư, dù sao cái này có phạm vi tương đối rộng. Nhưng vấn đề này đặt lên thân phận con gái thì tương đối đơn giản. Ví dụ, Nghiêm Hiên viết “nấu nướng”, Trâu Lập Dương viết “làm nũng”, Arthur viết “MC”. Cả ba đều đoán đúng.
Thịnh Kiều rối rắm xoay mòng. Hoắc Hi am hiểu nhiều việc lắm nha. Ca hát nè, khiêu vũ nè, diễn xuất nè, còn vừa đẹp trai vừa sủng fan nữa… huhu… câu này nên đáp thế nào đây a~
Cô lén lút liếc mắt nhìn Hoắc Hi một cái, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn cô. Ánh mắt hai người va vào nhau ở không trung. Hoắc Hi đưa tay lên sờ đầu một cái. Hai mắt Thịnh Kiều liền tỏa sáng, ra vẻ “em đã nhận được tín hiệu của anh”, sau đó cúi đầu hý hoáy viết.
Đến lúc hai phe xoay bảng đáp án. Hoắc Hi viết: sờ đầu. Thịnh Kiều viết: đẹp trai.
Hoắc Hi: “…”
Tổ đạo diễn: “???”
Khán giả: “hahaha… cứu mạng, tui cười muốn điên rồi…”
Bình luận.
—— am hiểu nhất là đẹp trai, chưa từng biết xấu là gì.
—— không được, Thịnh Kiều quả thật quá ngốc, mạch não của cô ấy vì sao có thể nghĩ ra mấy thứ thần kỳ như này.
—— tui phun nước vào màn hình rồi, ai tới cứu máy tính của tui với.
—— hồi nãy Hoắc Hi đưa tay lên sờ đầu, chính là muốn nhắc nhở a~ Thịnh Kiều làm sao có thể lý giải cái hành động kia thành “đẹp trai” được hay vậy.
—— có lẽ cô ấy cảm thấy hành động kia của Hoắc Hi là đang ra vẻ đẹp trai đi… haha… tui cũng không biết…
Một chương trình yêu đương ngọt ngào, biến thành tiết mục tấu hài, toàn màn hình đều là hahahaha.
Thịnh Kiều ôm một rổ khoai tây, nội tâm sắp hỏng đến nơi rồi.
Bọn họ bước vào câu cuối cùng, thích điểm nào ở đối phương nhất?
Thịnh Kiều muốn vỡ tim luôn, tiêu rồi, chết chắc rồi, cô thích tất tần tật của anh, ngay cả sợi tóc móng chân đều thích, vậy phải trả lời thế nào đây.
Cô trề môi, khóc không ra nước mắt mà ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Hi ý đồ xin giúp đỡ. Hoắc Hi thấy biểu tình ủy khuất của cô, không nhịn được bật cười, lại buồn cười lắc đầu, chỉ ném cho cô một ánh mắt cổ vũ.
Ánh mắt hai người bắn qua bắn lại đều được máy quay chiếu lên màn ảnh, khán giả quả thực một bên gào thét, ngọt quá a~, một bên sốt ruột cầu nguyện. Thịnh Kiều a~ ngàn vạn lần đừng trả lời sai nữa nha.
Đề tài này, cặp đôi Hoàng Tâm Nghiên trả lời sai, hai cặp khác đều đáp đúng. Tới phiên Thịnh Kiều, cô sống không còn gì luyến tiếc mà xoay bảng ra, trên đó viết: toàn thân trên dưới.
Tổ đạo diễn bị cô chọc cho cười ngất, nhất trí đồng loạt xoay đầu nhìn Hoắc Hi. Anh cười lên, xoay tấm bảng, bên trên viết: toàn bộ.
Thịnh Kiều nhảy cẩng lên hoan hô.
“Oa~ rốt cuộc đáp trúng rồi.”
Vòng thi đầu tiên kết thúc, Thịnh Kiều gom được một rổ khoai tây và một rổ khoai lang.
Cô đối với các vòng thi đấu sau hoàn toàn không ôm kỳ vọng gì nữa. Có cơ hội lấy nguyên liệu nấu ăn liền lập tức chọn mấy loại có thể ăn chắc bụng.
Đói chết ai cũng không thể để idol đói nha~
“Khảo nghiệm ăn ý” vòng thứ hai, bạn diễn tôi đoán. Đây là một trò xưa cũ. Tổ tiết mục trưng ra một cụm từ. Một phe sẽ khoa tay múa chân biểu diễn, không được phép nói chuyện, chỉ có thể dùng tứ chi để thể hiện ý đồ.
Thịnh Kiều tức khắc khôi phục niềm tin, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Hi.
“Anh đoán hay em đoán?”
“Em muốn chơi cái nào?”
Cô nghĩ nghĩ, nếu bắt Hoắc Hi đứng trước mặt công chúng nhảy nhót làm trò thì không được đẹp mặt lắm, thế là nắm tay lại, nói.
“Em diễn, anh đoán.”
Hoắc Hi đưa tay sờ đầu cô.
“Tốt, không cần áp lực, chơi vui là được.”
Bình luận.
—— aaaa quả nhiên am hiểu nhất là sờ đầu nha. Tư thế này, lực đạo này, khuỷu tay cong 45 độ hoàn hảo này.
—— tui cũng mơ có một người ôn nhu sờ đầu tui như vậy… huhu…
—— tự mình sờ đầu mình đeeeeee
Bốn cặp đồng thời biểu diễn cùng một cụm từ, cặp nào trả lời trước sẽ tính là thắng. Mọi người đứng vào chỗ. Từ thứ nhất “Tây Du Ký”.
Thịnh Kiều nháy mắt kích động, lập tức bày ra dáng vẻ Tôn Ngộ Không xoắn tay che trán, chân hơi co lên, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoắc Hi lập tức trả lời.
“Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh, Mỹ Hầu Vương, Tây Du Ký.”
Ba cặp đôi khác: “…”
Bà mẹ nó, cậu là máy bắn súng liên thanh sao?
Tổ đạo diễn buồn cười nói.
“Hoắc Hi đáp đúng. Đề tiếp theo.”
Cụm từ là “Hồng Lâu Mộng”.
Trời, đừng nói là tổ tiết mục sẽ đem tứ đại danh tác ra đoán một lần nha.
Thịnh Kiều vội vàng đưa tay vuốt khóe mắt, giống như nhẹ nhàng lau đi giọt lệ chưa khô, sau đó bụm tay che miệng ra vẻ mảnh mai yếu đuối mà khụ khụ hai tiếng, còn làm bộ như muốn phun ra máu.
Hoắc Hi trả lời cực nhanh.
“Lâm Đại Ngọc. Đại Ngọc táng hoa. Hồng Lâu Mộng.”
Ba cặp khác: “???”
Trâu Lập Dương đứng bên cạnh khoa trương hô lên.
“Trời trời, Hoắc Hi ca quá lợi hại đi à… chừa đường sống cho tụi em với anh ơi.”
Hoắc Hi cười nhẹ.
“Là Kiều Kiều diễn tốt thôi.”
Thịnh Kiều kiêu ngạo ưỡn ngực. Khán giả nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của cô liền bị chọc cho cười muốn đau hông.
Bình luận.
—— xin hỏi, Thịnh Kiều là ăn quả đáng yêu mà lớn à? Manh quá đi.
—— vừa rồi diễn thần thái của Lâm Đại Ngọc giống thật đó. Kỹ thuật diễn không tồi.
—— Hoắc Hi cũng quá lợi hại, đầu óc xoay chuyển nhanh thật.
—— hai người này, một người là sinh viên Thanh Hoa, một người có chỉ số thông minh cao, đúng là đàn áp người khác.
—— rất xứng đôi a~
—— huhu… đại tẩu thiệt là đáng yêu quá. Tui nhìn còn thích đại tẩu nữa là ca ca.
Cụm từ thứ ba: quảng trường Prague.
Lần nào cũng phản ứng nhanh nhất, Thịnh Kiều lại đột nhiên chấn kinh bất động. Ba cặp đôi khác đều đã bắt đầu biểu diễn. Thịnh Kiều ngược lại không làm gì cả. Khán giả nhiều người không rõ sự tình. Khu bình luận trực tuyến lại soát một đống.
—— Thịnh Kiều bị bắt cóc ở Prague.
—— haiz… ký ức sinh tử a, tui xem đoạn video kia, lúc xe đâm đầu xuống sông, tâm đều chết lặng.
—— gợi lên ký ức đau thương của người khác, tổ tiết mục nghĩ gì vậy?
Giản Hề đứng bên cạnh đang cố gắng hóa thân thành bồ câu trắng, hai tay xòe ra, bay bay về phía Trâu Lập Dương. Hoắc Hi nhìn lướt qua, lại nhìn Thịnh Kiều nhíu mày trầm tư, đột nhiên mở miệng.
“Quảng trường Prague.”
Tổ đạo diễn: “???”
Khán giả: “???”
Vậy cũng được hả?
Bình luận.
—— lúc trước là ai nói cp thắng lợi không ăn ý? Bước ra đây.
—— đầu óc Hoắc Hi làm sao có được vậy? tui cũng muốn có.
—— so với đầu óc của cậu ta, tui càng mong có được khuôn mặt kia.
—— tui muốn có bạn gái của cậu ta. Mối thù đoạt thê, không đội trời chung.
—— không cho phép mơ tưởng đến con dâu của tui, bọn đàn ông thúi kia, mau biến đi.
Hoắc Hi lại đáp đúng. Giản Hề không vui trừng mắt với Trâu Lập Dương. Lúc này Thịnh Kiều mới phục hồi lại từ trong dáng vẻ thất thần, liếc nhìn Hoắc Hi, chớp chớp mắt, môi mấp máy, rồi chỉ nhoẻn miệng cười.
Hai cụm từ sau đó, một cái được Nghiêm Hiên đoán đúng, một cái lại bị Hoắc Hi đoán đúng.
Sau vòng thi đấu này, bọn họ rốt cuộc rút ngắn khoảng cách chênh lệch với các đội khác. Thịnh Kiều có được 4 lần chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Cô vui vẻ chạy đi, trong lòng hân hoan, rốt cuộc không để idol bị đói rồi.
Kết thúc trò chơi khảo nghiệm ăn ý, mỗi cặp đều đạt được nguyên liệu nấu ăn tương ứng. Hoắc Hi một tay xách rổ thức ăn, một tay nắm Thịnh Kiều, thong thả đi về nấu cơm.
Nguyên liệu nấu ăn không ít, Thịnh Kiều về tới nhà liền chui vào bếp. Hoắc Hi ở bên cạnh giúp cô rửa rau. Toàn bộ hình ảnh ấm áp đến muốn bệnh. Tay nghề nấu nướng của Thịnh Kiều càng lúc càng tốt. Hai món mặn một món canh. Sắc hương vị đều đầy đủ. Trù nghệ của cô lại giúp cô kéo thêm một đợt hảo cảm.
Ăn cơm xong, tổ tiết mục cho bọn họ 1g nghỉ ngơi. Nằm ngủ chẳng có gì là đẹp mắt, thế là rất nhiều khán giả lựa chọn rời khỏi phòng trực tuyến.
Thịnh Kiều đã ngủ mấy giờ trên phi cơ, hiện tại không buồn ngủ, nhưng thấy Hoắc Hi có vẻ hơi mệt nên vẫn ngoan ngoãn chạy vào buồng trong.
Cô nằm trên giường chơi di động một lát, bên tai là tiếng muỗi vo ve. Cô nâng tay lên, tập trung tinh thần nửa ngày mới đập xuống, giết chết một con muỗi.
Sau đó, khán giả nhìn thấy Thịnh Kiều tốn 10 phút thời gian để đập muỗi.
Đập muỗi trong phòng một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô rón rén chạy ra buồng ngoài. Hoắc Hi đã nghiêng người ngủ rồi. Cô nhìn nhìn, quả nhiên phát hiện có mấy con muỗi đang vo ve bên cạnh, lo lắng sẽ đánh thức anh, cô cởi dép lê, đi chân trần vào phòng, hai bàn tay lúc đập vào nhau cũng cẩn thận không phát ra tiếng.
Khán giả bị một màn kia khiến cho cảm động, thiệt ngọt ngào quá. Nhưng antifan cố tình vẫn muốn dẫm.
—— có lẽ trước đây luôn dùng chiêu trò này để câu dẫn Hoắc Hi.
—— vì lấy lòng đối phương, hèn mọn đến mất luôn nhân cách.
—— fan còn không chịu thừa nhận sao? hành vi lấy lòng kia của cô ta thực là nực cười.
—— đờ mờ~ đập muỗi thôi mà cũng bị xem là mất nhân cách à? Con mẹ nó, bọn bây từ nhỏ tới lớn chưa từng đập muỗi hả?
—— fan đừng tẩy nữa, tao đều đau lòng cho idol nhà bọn bây phải khom lưng uốn gối như thế.
—— Hoắc Hi chính là không thích cô ta a~ nói không chừng là đang giả bộ ngủ đó. Fan bọn bây nên tỉnh táo lại đi.
Một con muỗi dẫn tới huyết án. Mãi cho đến hết giờ nghỉ trưa, huyết án này vẫn chưa kết thúc.
Nhiệm vụ buổi chiều, nhà trai nhà gái tách nhau ra làm. Nhà trai thì ở trong sân bóng rổ của thôn đấu một trận 2 vs 2, đổi qua đổi lại, dùng cách tính điểm bóng vào rổ để tích lũy thành tích. Còn nhà gái thì dùng cách hoàn thành một ít công việc thủ công của nhà nông mà tích lũy thành tích. Đến tối, dựa theo số điểm tích lũy mà bọn họ sẽ thu hoạch thức ăn đã được nấu chín của tổ tiết mục.
Đương nhiên dựa theo số điểm cao hay thấp mà tổ tiết mục chia các món ăn thành 7 loại. Họ còn cố ý tiết lộ, đệ nhất đẳng là một bữa tiệc hải sản lớn.
Ba vị khách nữ đều tính toán chỉ làm việc tùy ý, chủ yếu ký thác hết hy vọng vào nhà trai. Riêng Thịnh Kiều thì không nghĩ như vậy, cô cấp thiết muốn giúp Hoắc Hi ăn được bữa tiệc hải sản kia.
Buổi trưa trôi qua, ba vị khách nữ chỉ tích lũy được 7-8 điểm, Thịnh Kiều thì một mình kiếm được 15 điểm. Antifan lại một phen trào phúng. Phần bình luận nguyên buổi trưa toàn là những lời mắng chửi nhau.
Đấu bóng rổ cũng kết thúc, Hoắc Hi kiếm được 8 điểm, cộng với điểm của Thịnh Kiều, thế là hai người đạt được bữa tiệc hải sản của tổ tiết mục. Nhân viên bảo Hoắc Hi đi tới địa điểm chỉ định để lĩnh đồ ăn.
Đồ ăn đặt trong một hộp gỗ cao 3 tầng. Quả thực khiến 3 cặp kia hâm mộ gần chết. Đạo diễn nói.
“Buổi chiều Tiểu Kiều dốc sức thi đua còn ghê gớm hơn cậu.”
Hoắc Hi khẽ nhíu mày, cầm hộp đồ ăn đi nhanh về nhà, phát hiện cô nằm thẳng cẳng ngủ trong buồng.
Mặt trời lặn dần về phía tây. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống khoảng sân trát xi măng trước nhà.
Hoắc Hi mang hộp đồ ăn vào, bày đầy một bàn, bên cạnh mấy món hải sản còn có mấy món rau xào, cực kỳ phong phú. Hoắc Hi không đánh thức Thịnh Kiều. Anh yên tĩnh ngồi ở bàn ăn bắt đầu lột vỏ tôm.
Bình luận.
—— đờ mờ, không thèm gọi Thịnh Kiều ra ăn cơm luôn à? Sao máu lạnh dữ vậy?
—— giờ thì tui đã tin cậu ta không thật sự yêu Thịnh Kiều.
—— đột nhiên có chút đau lòng cho Thịnh Kiều.
—— bọn bây có thể câm miệng được không? Nói không chừng Hoắc Hi đang lột tôm cho Thịnh Kiều thì sao?
Lột một lát, Hoắc Hi lột nguyên một tô đầy các loại thịt hải sản. Máy quay chiếu cận cảnh, trên ngón tay của anh còn có vết cắt từ càng cua. Hoắc Hi đứng lên, đi ra phòng ngoài rửa tay sạch sẻ, sau đó mới xoay người đi vào buồng trong.
Thịnh Kiều còn ngủ. Anh ngồi ở mép giường, sờ đầu cô, nhẹ giọng gọi.
“Kiều Kiều, dậy ăn cơm.”
Thịnh Kiều ngủ mơ lẩm bẩm gì đó, trở mình. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, gọi nhỏ.
“Ngoan~ ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Cô bĩu môi, rầm rì nói.
“Em mệt quá à~ ăn không vô.”
Cô có cái bệnh, hễ mệt là không muốn ăn. Tật xấu này đến giờ vẫn chưa sửa được.
Hoắc Hi luồn một tay xuống cổ, luồn một tay qua eo, đem cô ngồi dựng lên.
“Phải ăn cơm chiều. Lúc trước em đã hứa gì với anh, hả?”
Khán giả trực tiếp trơ mắt nhìn Hoắc Hi cúi người bế Thịnh Kiều theo kiểu công chúa, ôm từ trong giường ra đến bàn ăn.
Thịnh Kiều còn chưa kịp mang dép, chân trần ngồi trên ghế, vẻ mặt mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt. Hoắc Hi đưa cái tô đựng đầy thịt hải sản đến trước mặt cô, lại cầm một ly nước ép cô uống hai ngụm, lại nhét cái muỗng vào tay cô.
Thịnh Kiều vậy mà vẫn không tình nguyện ăn cơm.
“Em một chút cũng không đói.”
“Không đói cũng phải ăn.”
Cô hừ một tiếng, cầm cái muỗng múc miếng cơm bỏ vào miệng, chưa kịp nhai đã nuốt xuống. Hoắc Hi lại nhắc nhở.
“Nhai kỹ nuốt chậm.”
Cô chỉ có thể chậm rãi nhai nhai.
Thật vất vả mới ăn hết tô cơm thịt hải sản. Hoắc Hi lại múc thêm một chén cơm nhỏ. Thịnh Kiều tức khắc la lên.
“Em no rồi.”
“Lại ăn 5 miếng.”
Thịnh Kiều chu môi.
“Đừng mà~”
Hoắc Hi ngoảnh mặt làm ngơ, lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén, cầm muỗng trộn một chút với cơm, sau đó múc một muỗng, đưa qua.
“Há miệng.”
Thịnh Kiều rất không tình nguyện mà mở miệng để anh bón cơm, vừa ăn vừa đếm.
“1 miếng.”
Hoắc Hi “ừ” một tiếng, lại bón một muỗng, mỗi lần Thịnh Kiều đều đếm số. Sau khi ăn hết muỗng thứ 5, cô lập tức đẩy chén cơm ra.
“Ăn xong rồi nha~”
Hoắc Hi lúc này mới buông chén cơm xuống, sờ đầu cô.
“Vừa ăn cơm xong đừng đi nằm ngay. Anh lấy giày cho em, em ra ngoài chơi với Giản Hề chốc lát nhé.”
Hoắc Hi nói xong liền đứng lên đi vào buồng trong, lấy ra đôi dép lê. Thịnh Kiều mang dép, cũng không đi ra ngoài, chỉ ngồi trong sân ngắm cảnh một lát, sau đó chạy về ngồi bên cạnh nhìn anh ăn cơm.
Phần bình luận thật lâu không ai lên tiếng.
Sủng đến mức bọn họ quên cả đánh chữ.
Sủng đến mức bọn họ không thể tiếp thu.
Sao có thể sủng đến mức như thế chứ.
Quả chanh mọc trên cây chanh, bạn và tôi đứng dưới cây chanh, hôm nay, chúng ta đều chua mùi chanh.
—— vừa rồi ai nói Kiều Kiều nhà tui là chó liếm đâu? nói Hoắc Hi không thích nàng đâu? nói Kiều Kiều phải khom lưng uốn gối đâu? Đều con mẹ nó lăn ra đây!!!
Lăn ra là không thể rồi, cả đời này đều không thể.
Alo, 120 phải không? Tôi ăn quá nhiều đường, khó thở quá, phiền chuẩn bị cho tôi một mũi insulin. (thuốc trị bệnh tiểu đường)