Chương 56
Bối Minh Phàm đợi một hồi cũng không thấy Thịnh Kiều trả lời, vội chuyển qua gọi điện, tín hiệu vừa thông liền hào hứng nói.
“Bên nam đã ký hợp đồng. Chờ cô ngày mai trở về, buổi tối đi dự tiệc gặp mặt nhà đầu tư, nhanh chóng ký hợp đồng tại chỗ, đỡ phải suốt ngày nhớ thương tưởng niệm nó.”
“…”
Vẫn không nghe tiếng Thịnh Kiều, Bối Minh Phàm kỳ quái hỏi.
“Cô vì sao không nói lời nào a?”
“Không biết nói gì.”
“À… quên mất, cô ghét Hoắc Hi. Nhưng việc gì ra việc đó. Cô biết Hoắc Hi hai chữ này đại biểu cái gì không? Đại biểu tỷ suất xem đài a~”
“Anh biết bốn chữ Hoắc Hi Thịnh Kiều đại biểu cái gì sao? Đại biểu tôi sẽ bị mắng chết.”
“…”
Haiz… đều là do Tinh Diệu trước kia làm bậy, hai người không có hợp tác cũng tìm cách buộc chặt. Hiện giờ hai người có tác phẩm hợp tác chính thức, nhưng muốn xào cp ngược lại rất khó khăn.
Bối Minh Phàm nói.
“Đến đâu hay đến đó vậy. Chẳng lẽ cô không muốn nhận, đem cơ hội tốt như thế này dâng cho kẻ khác sao? Cho dù cô làm thật, fan Hoắc Hi cũng không cảm ơn cô đâu, có khi còn cười nhạo cô giả dối ấy. Nói làm sao Cbiz chỉ lớn chừng này, không thể tránh cơ hội chạm mặt nhau. Chúng ta cứ lấy tác phẩm mà nói chuyện thôi.”
Bối Minh Phàm quả thật sợ đầu óc Thịnh Kiều hỏng hóc mà không chịu ký hợp đồng.
Tính cách của cô, Bối Minh Phàm hiện giờ xem như hiểu được 7-8 phần. Ngày thường rất dễ nói chuyện, không mồi chài, không tâm cơ, giao bất kỳ công tác nào đều sẽ nghiêm túc hoàn thành. Nhưng một khi đụng đến điểm mấu chốt thì dùng 10 con trâu tới kéo cũng không lại.
Bối Minh Phàm thật sự không biết, việc chán ghét Hoắc Hi có phải là điểm ngược của Thịnh Kiều hay không.
Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng. Bối Minh Phàm bắt đầu căng thẳng trong lòng. Lúc này mới nghe cô nói.
“Vì chuyện này mà anh đã vất vả nhiều. Những chuyện liên quan, nhờ anh an bài giúp tôi.”
Cục đá trong lòng Bối Minh Phàm rốt cuộc rơi xuống.
Sáng hôm sau, Thịnh Kiều lên máy bay về nước. Lúc đi không cùng nhau nhưng lúc về thì cả 6 vị khách ngồi chung một chuyến bay, đều ở khoang hạng nhất.
Kỳ ghi hình lần sau không xa mấy, chỉ cách vài ngày sẽ lại gặp mặt nên họ không có cảm giác chia ly tử biệt, nói nói cười cười rất náo nhiệt vui vẻ. Thịnh Kiều trước khi lên máy bay thì nhận được tin nhắn của Nhạc Tiếu, nhắc nhở vụ xin chữ ký. Trong lòng Thịnh Kiều vạn lần không tình nguyện.
Sau khi mọi người nói chuyện mệt rồi, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, Thịnh Kiều lúc này mới đứng lên, chầm chậm tới chỗ Thẩm Tuyển Ý.
Thẩm Tuyển Ý đang chơi Super Mario, một đường bị rùa đen đâm chết không biết bao nhiêu lần. Cậu ta… đúng là vô duyên với game.
Thịnh Kiều hắng giọng, hỏi nhỏ.
“Tôi có một người bạn, là fan của anh. Anh có thể tặng một tấm hình có chữ ký cho cô ấy không?”
Thẩm Tuyển Ý đang bị rùa đen giết chết, ngẩng đầu nháy mắt, giả bộ thần bí nói.
“Huynh đệ, đệ muốn xin liền nói, còn dùng danh nghĩa bạn bè làm gì.”
“… không phải tôi muốn, là bạn của tôi. Anh ký tên đề tặng luôn được không? Cô ấy tên Nhạc Tiếu.”
“Được rồi. Hiện giờ trên người huynh không có sẵn. Đệ nhắn địa chỉ đi, trở về huynh gửi cho đệ.”
Nhạc Tiếu đang đóng phim. Thế nên Thịnh Kiều viết xuống địa chỉ nhà cô.
Sau khi hạ cánh, fan đón tiếp ở sân bay quả thật trông như một biển người. Đương nhiên fan Thẩm Tuyển Ý nhiều nhất. Khắp nơi đều thấy bảng đèn màu đỏ. Đèn màu khác thì chen chúc cố gắng chứng minh sự tồn tại giữa một biển màu đỏ.
Đèn màu bạc thật ra khá nhiều. Thấy Thịnh Kiều đi ra, bọn họ vội vã chạy tới vây lấy cô. Giống như những ngôi sao nhỏ tụ lại liền biến thành dãi ngân hà.
Fan Kiều nói được làm được, quả nhiên chuẩn bị rất nhiều lễ vật, từng người cố gắng nhét quà vào tay cô. Thịnh Kiều ôm không hết. Đinh Giản và Chu Khản kéo hành lý nên cũng không nhận được bao nhiêu. Thịnh Kiều tiếc nuối nói với fan.
“Mọi người gửi tới công ty nha. Tôi nhất định mang hết về nhà.”
Thẩm Tuyển Ý đi bên cạnh, vừa ném hôn gió cho fan, quay đầu thấy Thịnh Kiều ôm một đống quà, thuận tay cầm hết, cười hì hì nói.
“Tôi giúp cho, đây đây, tới tới, mau đưa hết đây. Tôi sẽ giúp cô ấy đem lên xe.”
Fan Kiều vừa nghe thế, lập tức dồn hết quà vào tay anh ta. Những Ý Nhân đứng bên cạnh không rõ chuyện gì, rống lên.
“Thẩm Tuyển Ý, không được phép nhận quà của người khác. Muốn cái gì, mama mua cho em!”
Toàn trường lập tức hỗn loạn.
Xe tới, quà được nhét đầy cốp xe. Thẩm Tuyển Ý lấy trong túi ra một hộp quà, đưa cho Thịnh Kiều, cười cười phất tay.
“Huynh đệ, cuối tuần gặp lại.”
“… gặp sau.”
Ý Nhân đứng bên cạnh la lên.
“Ông xã, không cho phép cười với nữ nhân khác!”
Thẩm Tuyển Ý quay đầu nói.
“Nữ nhân gì chứ. Đó là huynh đệ.”
Thịnh Kiều ngồi trong xe, nói với tài xế.
“… mau lái xe!”
Tài xế đưa Thịnh Kiều về tận nhà. Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Bối Minh Phàm, báo địa điểm và thời gian bữa tiệc tối nay, bảo cô nghỉ ngơi một chút rồi thay đổi xiêm y, Phương Bạch sẽ tới đón.
Chu Khản muốn ở lại giúp Thịnh Kiều trang điểm sửa soạn. Thịnh Kiều nghĩ thầm đây chỉ là bữa tiệc bình thường, cô trang điểm sơ sơ là được, cho nên bảo Chu Khản về nhà nghỉ ngơi.
Thịnh Kiều tắm rửa, nằm trên giường một lát. Đầu tiên mở siêu thoại Hoắc Hi làm số liệu cho 2 ngày vừa qua. Tin tức buổi công diễn lần thứ 3 của Hoắc Hi đã chuẩn bị xong. Bên trong siêu thoại cực kỳ náo nhiệt, khiến tâm trạng của cô cũng hưng phấn theo.
Lại nghĩ tới chuyện cô sắp cùng thần tượng đóng phim, lấy chăn che đầu, than nhẹ một tiếng.
Cá nhân cô không muốn hợp tác công khai với Hoắc Hi, nhất là đóng chung phim truyền hình. Cho dù tính toán tới tỷ suất bạn xem đài hay tới sự chú ý của quần chúng, nam nữ chính sẽ có rất nhiều tương tác với nhau. Công ty hai bên cũng sẽ đồng thời phát thông báo xào xáo để duy trì nhiệt độ, đây là quy tắc thông thường của Cbiz.
Nhưng cô không chỉ một mình, mọi hành động của cô hiện giờ sẽ ảnh hưởng đến những người bên cạnh. Cô có công ty, có đoàn đội, vì tranh giành tài nguyên này mà bọn họ đã phải trả giá ít nhiều, cô không thể ích kỷ như vậy.
Dùng tác phẩm để nói chuyện, cô không thể
Với lại, cô không biết, Hoắc Hi có muốn cùng cô hợp tác hay không?
Nghĩ nghĩ, ngồi dậy, khẩn trương gọi điện cho Hoắc Hi. Chuông reng một hồi mới có người bắt máy. Giọng nói của Hoắc Hi nghe hơi nhợt nhạt mệt mỏi.
“Về rồi à.”
“Vâng ạ. Hoắc Hi, anh đang làm gì đó?”
“Quay chương trình, đang nghỉ giữa giờ.”
“Ồ… cái kia… Hoắc Hi, có chuyện này…”
“Hửm?”
Cô cắn móng tay, chậm rì rì hỏi.
“Em nghe nói, anh vừa ký hợp đồng vai nam chính cho một phim truyền hình đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ừm… cái phim đó… nhà sản xuất tìm nữ chính…” – cười ngượng một tiếng – “… hình như là em.”
“Anh biết.”
“Hả?” – cô té một cú, trợn mắt hỏi – “Anh biết?”
“Phải. Em ký hợp đồng chưa?”
“À… đêm nay ăn cơm với nhà đầu tư, có lẽ ăn xong sẽ ký.” – cô ngốc nghếch hỏi – “Anh biết lúc nào? Vậy nghĩa là anh đồng ý hợp tác với em sao?”
“…”
Hơn nửa ngày, mới nghe Hoắc Hi nhàn nhạt nói.
“Em ở đâu có cái ý tưởng anh không muốn hợp tác với em vậy?”
“…”
Hoắc Hi nhẹ nhàng hỏi.
“Tối nay ăn tiệc ở đâu?”
Thịnh Kiều báo địa chỉ xong vẫn rất do dự, ngập ngừng hỏi lại.
“Anh thật sự không ngại hợp tác với em thật sao? Lỡ như em diễn không tốt, lỡ như em kéo chân anh thì sao?”
“Nhà chế tác đã lựa chọn em, nghĩa là họ có lý do của họ. Có thể diễn tốt hay không, em tự mình suy xét. Em không kéo nổi chân anh đâu. Em chỉ có thể kéo chân của em thôi.”
Hoắc Hi luôn có thái độ rất nghiêm khắc với công việc, đôi khi có chút bắt bẻ, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay anh tiến bộ rất nhanh.
Thịnh Kiều đang mơ mơ màng màng, nghe những lời này đầu óc đột nhiên thanh tỉnh.
Cô nhỏ giọng nói.
“Em đã biết. Hoắc Hi~ em sẽ cố gắng.”
Cô sẽ cố gắng, không phải vì anh, mà vì chính mình.
Thời gian trôi mau, rất nhanh tới buổi tối. Thịnh Kiều thay quần áo, trang điểm. Phương Bạch lái xe tới đón. Trên xe còn có Bối Minh Phàm.
Bữa tiệc diễn ra trong một hội sở xa hoa ở vùng ngoại ô. Trên đường đi, Bối Minh Phàm dặn dò không ít chuyện, cuối cùng tổng kết.
“Nếu bọn họ nói lời khiếm nhã, cô cứ giả lơ không nghe. Nhà đầu tư lớn bằng trời, chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt cuối cùng kia là được. Miệng mồm nói này đó, chỉ cần nhẫn nhịn sẽ qua.”
Thịnh Kiều hiểu rõ lời này, gật đầu.
Đến hội sở, Bối Minh Phàm dẫn cô vào trong. Đẩy cửa, trong phòng sương khói lượn lờ. Nhà sản xuất và nhà đầu tư đều có mặt đầy đủ, một đám kẹp thuốc nhả khói mịt mù.
Bối Minh Phàm cười cười, đưa Thịnh Kiều đi qua chào hỏi từng người. Đối phương đều cười đáp lại nhưng không ai đứng lên, chỉ dùng ánh mắt trần trụi mà đánh giá cô.
Sau khi chào hỏi, Thịnh Kiều đang định ngồi xuống, một vị trung niên đeo mắt kính cười ha hả nói.
“Đến, Tiểu Kiều ngồi ở đây. Ai nha, lúc phía sản xuất đề cử cô còn ba hoa chích chòe khen cô đủ điều. Nào, lại đây, để tôi nhìn kỹ xem.”
Đó là tổng giám đốc đơn vị đầu tư lớn nhất, mọi người gọi ông ta là Tưởng tổng.
Thịnh Kiều liếc nhìn Bối Minh Phàm, anh ta gật đầu ý bảo không việc gì. Thịnh Kiều ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Thịnh Kiều vừa ngồi, Tưởng tổng đã đưa tay quàng ra sau, gác lên đầu vai cô, vỗ vỗ. Ông ta uống rượu, hơi thở nồng nặc, nghiêng đầu nhìn cô, cười nói.
“Quả nhiên có thể đảm đương vai mỹ nữ nha Tiểu Kiều. Vai nữ chính này liền giao cho em, em phải diễn cho tốt, đừng làm bọn anh thất vọng a!”
Thịnh Kiều cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nôn, khẽ cười.
“Tưởng tổng yên tâm.”
Ông ta có vẻ rất hài lòng, đôi tay từ quàng chuyển sang ôm, kéo thân hình cứng đờ của cô vào sát người, không có việc gì nói.
“Mau ăn cơm đi, gọi phục vụ mang đồ ăn ra.”
Lời vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Tưởng tổng không ngẩng đầu, nói.
“Phục vụ, tới, mau đem cho Tiểu Kiều…”
Nhà sản xuất đứng bật dậy.
“Hoắc Hi? Sao cậu tới đây?”
Người đứng ngay cửa cởi nón xuống, lướt mắt nhìn khắp phòng, cười điềm đạm.
“Bữa tiệc này, sao có thể thiếu mặt nam chính chứ?”
Hoắc Hi đi vào.
Thịnh Kiều ngẩng đầu. Sự phẫn nộ bị kiềm nén dưới đáy lòng từ nãy giờ phúc chốc bay thẳng lên, loanh quanh tiến vào hốc mắt, trở thành những giọt nước mắt ủy khuất.
Hoắc Hi dưới ánh nhìn phức tạp của mọi người, tới bàn ngồi xuống, lấy tay chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh, nhàn nhạt nói.
“Thịnh Kiều, qua đây ngồi.”
Thịnh Kiều muốn đứng lên. Nhưng Tưởng tổng chặt chẽ đè vai ấn cô xuống ghế, cười lạnh hỏi.
“Hửm… Hoắc Hi, đây là ý gì?”
Hoắc Hi quét mắt nhìn bàn tay đang đặt trên đầu vai của Thịnh Kiều, môi khẽ cong nhưng tiếng nói lại không có ý cười.
“Ý trên mặt chữ.” – đảo mắt liếc Thịnh Kiều – “Như thế nào? Muốn anh phải tự mình qua mời em sao?”
Nhà sản xuất chạy qua, kéo tay Tưởng tổng.
“Tưởng tổng, bình tĩnh.”
Thịnh Kiều nhân cơ hội đứng lên, tránh khỏi ma trảo của đối phương, giống như chạy trốn, chạy đến bên người Hoắc Hi.
Cô không dám ngẩng đầu, cắn chặt môi, kìm nén để nước mắt khuất nhục kia không rơi xuống.
Một lúc sau, trên vai chợt nặng, Hoắc Hi cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Hoắc Hi cầm ly rượu, hướng về mọi người, như không có việc gì, cười nói.
“Tôi tới trễ, tự phạt 3 ly.”
3 ly rượu trắng đầy, 1 ly lại 1 ly, không hề do dự, bị anh ngửa đầu uống hết.