Tháng Năm, Lạc Thành.
Lúc bình minh, bầu trời trắng xóa, mặt trời từng chút từng chút nhô lên, bầu trời tràn ngập những tia sáng đỏ vàng thắp sáng những đám mây, giống như một quả cầu lửa.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ sát đất đến sàn tràn vào phòng, quần áo lộn xộn vương vãi trên sàn, những quả bóng giấy lớn nhỏ vương vãi khắp nơi, bên cạnh thùng rác còn có một ít bao ngón tay đã qua sử dụng, mặt trên còn có một ánh nước như pha lê phản chiếu ánh sáng.
Người trên giường cựa mình mở mắt.
Trong đầu thoáng chốc trống rỗng, Ôn Ninh nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó mới ngồi dậy.
Chăn bông tuột ra, lộ ra bả vai vuông vức trắng nõn, cổ ngước lên, trên đó in vài vết đỏ sẫm rải rác, sợi tóc đen rơi xuống một bên mặt, ái muội che đi.
Sau khi tỉnh táo lại, Ôn Ninh quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hôm qua nàng từ công ty trở về, từ xa đã nhìn thấy một nữ nhân đứng ở cổng sân nhà mình, để tóc dài chấm vai, dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, nhìn có chút quen mắt.
Khi đến gần hơn, nàng lập tức nhận ra.
Là Cố Trì Khê.
Tỷ tỷ xinh đẹp hàng xóm nhà nàng khi còn nhỏ.
Hai người cùng nhau lớn lên, quen biết đã lâu nhưng lại xa cách nhiều năm, Ôn Ninh không nghĩ tới mình còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Đúng vậy, tỷ tỷ mà nàng đã đi theo phía sau hơn mười năm, từ khi ngây thơ vô tri đến khi bắt đầu biết yêu, khi còn bé như thế nào, khi trưởng thành như thế nào, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí nàng, hóa thành tro cũng không thể quên được.
Chỉ sau đó, người này không nói một tiếng mà rời khỏi nàng
“Sao chị đột nhiên trở về rồi?” Ôn Ninh cười đến châm chọc, ngược lại nhiệt tình kéo người vào nhà.
Đã nhiều năm không gặp, hai người tựa hồ vẫn như cũ, Cố Trì Khê vẫn là vẻ mặt thanh lãnh đạm mạc, rất ít nói, Ôn Ninh cũng như trước nhiệt tình như lửa, thậm chí có chút quá chủ động.
Sau vài ly rượu, nàng trở nên say khướt, dựa vào vai cô nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt hoa đào ướt át hiện lên một nụ cười mê người: "Chẳng lẽ là...!nhớ tôi?"
Cố Trì Khê trước nay luôn ẩn nhẫn trầm tĩnh, nhưng lại không cưỡng chế được dụ hoặc của nàng.
Hai người liền phóng túng.
...!
Đầu có chút choáng váng, Ôn Ninh xoa xoa thái dương, ngồi dậy, dùng chân trần giẫm trên mặt đất.
Nàng không mặc gì, lộ rõ đường cong, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tuy gầy nhưng không giống cọc tre, thịt lớn lên đúng chỗ, rất cân đối.
Đêm qua kịch liệt đến mức quần áo ném khắp phòng, Ôn Ninh mặc thêm áo ngủ, nhặt chiếc váy màu đỏ thêu hoa anh túc lộng lẫy, vô cùng kiều diễm.
Thay quần áo xong, nàng vào nhà vệ sinh tắm rửa, ra ngoài thấy còn sớm, nàng châm một điếu thuốc rồi ra ban công hút.
Gió buổi sáng mát mẻ, lẫn với hương hoa.
Trong sân đầy hoa hồng, từng chùm từng chùm, cánh hoa đỏ như máu, đung đưa trong gió, xinh đẹp mà nhiệt liệt.
Ôn Ninh đứng trên ban công nhìn xuống, vẻ mặt lười biếng, giơ tay đưa điếu thuốc dài lên môi, nhẹ rít một hơi, nhả ra một làn sương trắng mang theo hương trái cây, gương mặt nàng trở nên mờ ảo trong làn khói.
Hút thuốc xong, nàng dập tắt tàn thuốc trong chậu cây, ném vào thùng rác rồi quay người vào nhà.
Người bên mép giường đã thức dậy.
Cố Trì Khê ngồi ở đầu giường, lẳng lặng mà nhìn Ôn Ninh, vừa rồi trong nháy mắt nàng xoay người, gió thổi qua góc áo, một mảnh đỏ như lửa như ẩn như hiện
Hoa anh túc mê người, nhiễm hương vị của biển, đặc biệt bắt mắt.
“Dậy rồi.” Khóe môi Ôn Ninh hơi cong lên, tùy ý vuốt tóc.
Cố Trì Khê không đáp, ánh mắt thâm trầm.
Ngũ quan của cô thanh lãnh, hốc mắt sâu, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng mím chặt, da thịt tái nhợt mang vẻ đẹp ốm yếu mong manh, giữa hai lông mày lộ ra hơi thở cấm dục lạnh như băng, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Ôn Ninh không hề phản ứng, cầm chổi cùng đồ hốt rác đi thu dọn đống hỗn độn trên đất.
Giấy trên sàn vương vãi trắng xóa, dính một lượng không rõ chất lỏng đã khô.
Mặt nàng không đỏ tim không đập, quét cuộn giấy và bao ngón tay vào thùng rác, đi rửa tay, lấy đồng phục từ trong tủ ra, trực tiếp thay, không thèm quan tâm trong phòng còn có người khác.
Áo sơ mi trắng dài tay, quần tây đen, cà vạt, huy hiệu, một bộ trang phục công sở nghiêm trang.
Ôn Ninh chậm rãi mặc áo sơ mi vào, cổ áo trễ xuống vai, không kéo lên mà chỉ rủ xuống, để lộ ra một nửa xương quai xanh gợi cảm, sau đó bắt đầu cài khuy từ dưới lên.
Cài khuy xong, nàng thong thả bước đến trước gương, chỉnh lại cổ áo.
Áo sơ mi không quá dài, chỉ vừa đủ che nửa quần, màu đỏ bắt mắt như lửa, tỏa sáng rực rỡ trước mắt người khác.
Cố Trì Khê cứ nhìn như vậy, mặt mày lãnh đạm cùng ánh mắt rốt cục nóng lên, thậm chí khóe miệng cũng cong lên, mà ngay cả cô cũng không hề hay biết.
Cô vén chăn ra khỏi giường, ôm Ôn Ninh từ phía sau: “Mặc đồng phục rất đẹp.”
Giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi.
Ôn Ninh cứng đờ, quay mặt sang một bên, cười nhạt nói: “Tỷ tỷ thích sao?”
Cố Trì Khê không trả lời, xem như ngầm tán thành.
Cô cầm cà vạt lên, đang định thắt cho người kia, Ôn Ninh liền giật lấy, ném sang một bên, sau đó đặt đầu ngón tay lên cúc áo, cởi từng nút một, cười nói: "Nếu thích, vậy chúng ta lại làm một lần."
Chiếc áo rơi xuống đất, Ôn Ninh nheo mắt như khiêu khích.
Một mảng lớn ánh nắng chiếu vào, ánh sáng chói mắt, bao phủ toàn thân nàng một tầng vàng nhạt, có thể thấy rõ ràng cảnh vật bên trong.
Cố Trì Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày quay sang chiếc áo sơ mi trắng trên sàn, muốn nhặt lên.
“Không phải chị nói tôi đẹp sao?” Ôn Ninh nắm lấy cổ tay cô.
"Thế nào--"
Cố Trì Khê thấp giọng cắt ngang: "Mặc vào đi."
“Không.” Ôn Ninh nhướng mày, “Bình thường tôi đều như vậy.” Sau đó lại cố ý cúi người ghé vào tai cô, “Rất nhiều tỷ tỷ thích…”
Nàng không biết cảm xúc gì dâng lên mà lại nói ra một câu đến cả mình cũng không tin nổi, nhưng nàng thật sự nhìn thấy sắc mặt Cố Trì Khê thay đổi, trong lòng đột nhiên giống như bị chặn lại, phiền muộn.
“Cố Trì Khê, chị thật nhát gan.” Nàng đổ thêm dầu vào lửa.
Người kia không hề động đậy, chỉ rũ mi mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt nhẹ như cánh bướm, phảng phất thay đổi sắc mặt ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Không vui.
Ôn Ninh hất tay cô ra, xoay người đi nhặt quần áo, còn chưa kịp cúi người, đã bị người đột nhiên ôm ngã xuống sô pha.
“Chị làm gì vậy?” Nàng vội chống tay lên ngực, ngữ khí dồn dập.
Cố Trì Khê ôm nàng vào ngực, dùng mặt cọ vào nàng như trấn an, nhìn thấy trên cổ nàng có vài vết đỏ rải rác, dừng lại vài giây, "Không làm gì cả."
Trong thanh âm lãnh đạm không nghe ra bất cứ ý tứ gì.
"..."
Ôn Ninh thoát khỏi vòng tay cô, nhặt áo lên mặc vào.
Lần này nàng mặc quần áo nhanh hơn, cũng quy củ hơn nhiều, cài cúc áo sơ mi trước, sau đó mặc quần tây đen và đeo thắt lưng.
Nàng đang định đi tìm cà vạt, Cố Trì Khê đã nhặt lên trước, quàng vào cổ nàng, thái độ không thể cự tuyệt.
Ôn Ninh mím môi.
Đeo cà vạt, còn đeo vai có nền đen bốn sọc vàng, tương ứng tượng trưng cho chức nghiệp, kiến thức, kỹ thuật và trách