Cha mẹ của Ôn Ninh đều là sinh viên đại học vào những năm 1980, thời điểm đó có bằng cấp khá có giá trị.
Hai vợ chồng bắt đầu kinh doanh ngoại thương từ hai bàn tay trắng, bươn chải lo chút ít buôn bán của gia đình, sống cuộc sống sớm hôm không lo cơm ăn áo mặc.
Trong ấn tượng của cô, ba Ôn thì ôn hòa nho nhã, còn mẹ Ôn thì khôn khéo đảm đang, cả hai đều có tính tình tốt, đối xử với người khác rất ấm áp cùng săn sóc.
Cố Trì Khê đã từng hâm mộ Ôn Ninh vì có một đôi cha mẹ ôn hòa thong dong, một gia đình đơn giản thuần túy như vậy.
Trước kia cuộc sống ổn định, quan hệ giữa hai nhà rất hòa thuận, tuy nhiên sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, Ôn gia bị ảnh hưởng đôi chút và bắt đầu sa sút.
Khi đó, Cố Trì Khê đang là sinh viên năm hai đại học, người vợ hai của cha cô luôn đến gây phiền toái cho hai mẹ con, trong khi đó Ôn Ninh là học sinh năm hai trung học, nàng không mấy quan tâm đến việc gia đình.
Một thời gian dài sau đó, công việc kinh doanh của Ôn gia vẫn ổn định, họ không mù quáng đầu tư nữa.
Vào mùa hè, Ôn gia bị lừa khi đầu tư vào các dự án năng lượng mới, một số tiền lớn bị khóa, doanh thu kém, lại là nhà dột còn gặp mưa, cuối cùng phá sản, nợ nần chồng chất.
Hai vợ chồng bán tài sản trả được một phần nợ, trong một đêm mưa đang trên cao tốc trở về thành phố thì gặp phải sạt lở đất, cả hai đều thiệt mạng.
Thời điểm đó, Cố Trì Khê đã năm ba.
Ôn Ninh mới tốt nghiệp đi làm được một năm đã gặp phải sự thay đổi đột ngột này, từ nhỏ nàng đã mất gia đình, nợ nần chồng chất, cuộc sống trở thành ác mộng, mỗi ngày mở mắt ra nhắm mắt lại đều là trả nợ.
Nợ tổng cộng hơn 2 ngàn vạn.
...!
Sau khi đọc tài liệu tra được, Cố Trì Khê thoát khỏi hộp thư, nhét điện thoại trở lại túi, vô lực ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Ánh sáng từ bãi đậu xe lạnh lẽo lại hoang vắng, xuyên qua kính chắn gió chiếu vào mặt cô, tạo thành một cái bóng, lông mi cô khẽ run, một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, trong suốt như pha lê.
Cô nhớ ngày gặp lại Ôn Ninh, cô đã hỏi nàng chú dì đâu.
Khi đó trên mặt Ôn Ninh không có bất kỳ biểu tình gì, như là tê dại, chỉ nói: Đã qua đời trong tai nạn xe cộ.
Cho dù cô có gặng hỏi thế nào, Ôn Ninh cũng không chịu nói thêm lời nào.
Đó cũng là năm mà hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa ở Trung Quốc, khi xem tin tức bên ngoài, cô nghĩ ngay đến lời tỏ tình thận trọng cùng ngại ngùng của Ôn Ninh vào ngày sinh nhật thứ 20 của nàng, còn có những lời nói trẻ con không được coi trọng khi nàng còn rất nhỏ.
Những lúc khó khăn nhất, lúc nàng cần nhất thì cô lại không ở bên cạnh.
Ninh Ninh sao có thể không hận cô.
Nước mắt từ khóe mắt chảy ra càng ngày càng nhiều, Cố Trì Khê cau mày, thân thể không tự chủ được co rút, ngón tay vặn góc áo, hé miệng nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi được một lúc, cô gạt nước mắt, gọi điện cho một bằng hữu.
“Diệc Thế, giúp tôi tra một chút, thông tin cụ thể về các dự án năng lượng mới bốn năm trước Ôn gia đã đầu tư.”
Trong đầu hiện lên một bóng người nào đó, trong lòng có chút bất an.
Nửa tháng nghỉ lễ dài dằng dặc, Ôn Ninh cũng không muốn nhàn rỗi, mỗi sáng nàng đều vẽ bản thảo, chiều lái xe, thỉnh thoảng cùng Hà Du ăn tối rồi đi tập thể dục, bất tri bất giác đã là tháng sáu.
Sau mùa, thời tiết ngày càng nóng bức, thường xuyên có mưa giông.
Nhìn lại trên mạng, Cố Trì Khê hứa sẽ trả lương cho nàng vào cuối tháng 5, đến giờ trong thẻ vẫn chưa có động tĩnh gì, Ôn Ninh dần có chút lo lắng, muốn hỏi lại nhưng nàng không biết hỏi thế nào, cho nên chỉ có thể chờ đợi.
Chờ chờ, liền chờ một cuộc gọi từ Cố Trì Khê.
"Alo?"
"Ninh Ninh, là tôi."
Ôn Ninh đang đánh răng, mơ hồ không rõ nói: "Ừm, tôi biết, chị nói đi."
“Tôi ra ngoài một chuyến, muốn thuê xe của em một ngày.” Giọng nói trong điện thoại nhỏ nhẹ, tựa hồ sợ quấy rầy nàng, “Được không?”
Ôn Ninh suýt chút nữa nghe được là "Bao em", vô tình nuốt xuống một chút bọt nước, vội vàng nhổ ra: "Trợ lý của chị đâu? Tài xế đâu?"
"Chỉ muốn em."
"..."
"Phí điều lệ là 2 vạn."
"Được," Nàng đồng ý, "Gửi địa chỉ cho tôi."
Cúp điện thoại, Ôn Ninh lại đánh răng, thay quần áo, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Buổi sáng trời đổ mưa, không khí trong lành mát mẻ, những bông hồng trong sân ướt đẫm nước mưa càng trở nên kiều diễm, những giọt nước trong suốt trượt xuống đất khiến đất trở nên lầy lội sền sệt.
Địa chỉ là khách sạn năm sao lần trước.
Khoảng nửa giờ sau, xe của Ôn Ninh dừng trước khách sạn, nàng đang định gọi điện thoại thì thấy Cố Trì Khê từ cửa hông đi ra, đi thẳng về phía bên này.
Áo tay ngắn cổ chữ V màu trắng đơn giản, quần bút chì màu xanh, giày cao gót màu be, chiếc đồng hồ trên cổ tay đã được thay thế bằng dây đeo mảnh màu vàng, giống như một chiếc vòng tay.
Bất cứ khi nào gặp cô, cô đều là bộ dáng thoải mái giỏi giang.
“Ăn sáng trước.” Cô lên xe đưa một túi giấy đựng bánh mì và một chai sữa.
Ôn Ninh sửng sốt, theo bản năng vuốt vuốt bụng, "Sao chị biết tôi..." Còn chưa nói xong, đã không khách khí tiếp nhận.
Cố Trì Khê không nói chuyện, chỉ là cười nhìn nàng.
Nàng vội vã ra ngoài, ăn mặc giản dị, tóc buông xõa, chiếc áo hở vai, bên dưới vừa đủ che rốn, phía dưới mặc quần đùi, đôi chân thon dài trắng nõn, nhìn gợi cảm lại lười nhác.
Bánh mì là món bánh bơ dứa nàng thích nhất, trong hộp còn có sữa dê nàng thích từ nhỏ, còn nóng hổi, thấy Cố Trì Khê không vội, nàng chậm rãi ăn.
"Ninh Ninh."
"?"
"Em ăn trông