Cố Trì Khê ngưng mắt nhìn Ôn Ninh, mặt mày nhu hòa, trong mắt tràn ngập vui sướng.
Kết quả giống như mong đợi, nhưng cô không nghĩ tới Ôn Ninh sẽ trực tiếp nói với mình, cô cho rằng theo tính tình của Ôn Ninh, nhất định phải kiêu ngạo một chút, thậm chí cô còn chuẩn bị chủ động đi dò hỏi.
Bên môi từ từ tràn ra ý cười, còn chưa kịp mở rộng liền sững sờ trước câu nói tiếp theo của Ôn Ninh.
“Nhưng trước tiên chị đáp ứng tôi ba điều kiện.” Ôn Ninh rũ mắt liếc qua giấy chứng nhận, đưa tay ấn nhẹ.
Cố Trì Khê nhẹ giọng nói: "Em nói đi."
"Thứ nhất, sau khi lĩnh chứng, về sau ai chơi theo ý người nấy, không được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương.
Thứ hai, quan hệ đối ngoại bảo mật, không để cho bất cứ ai biết, ngoại trừ mẹ của chị, nhưng chị phải đảm bảo bà ấy sẽ không truyền ra ngoài.
Thứ ba, tôn trọng lựa chọn của đối phương, chị không thể ép buộc tôi làm chuyện mà tôi không muốn”.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm Cố Trì Khê, giơ tay phải lên, mỗi khi nói ra điều kiện đều giơ một ngón tay, ngữ khí kiên định, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài lộ ra một tia sáng.
Cố Trì Khê chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đâm vào, hơi nhíu mày, "Nếu như...!tôi không đáp ứng thì sao?"
Nơi bị đâm truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, cảm giác đau đớn tê dại lan tràn, giống như bị bỏ từ trên cao, lại nặng nề rơi xuống.
Khoảnh khắc rơi đó, cảm giác không trọng lượng khiến cô hoảng loạn.
Ôn Ninh sửng sốt, có chút kinh ngạc, đầu ngón tay ấn chứng minh thư giật giật, một lúc sau mới cầm lên, định nhét vào túi xách.
"Khoan đã --"
Cố Trì Khê đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, cầm tài liệu trên tay nàng, "Tôi đáp ứng em."
Cô rũ mắt, đặt ngón tay cái lên tay Ôn Ninh.
Hàng mi dài giống như cánh bướm, nhẹ nhàng che đi cảm xúc trong mắt, sau đó nâng lên, tràn đầy khắc chế, tay càng thêm dùng sức.
Ôn Ninh mím môi, đột nhiên có chút không đành lòng.
Nàng có thể cùng Cố Trì Khê lãnh chứng, có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân chính thức, nhưng nàng không thể chấp nhận Cố Trì Khê.
Giữa hai người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vết sẹo do khoảng cách thời gian để lại không thể nào xóa đi, chỉ có thể tận lực không chạm vào nhưng sẽ vĩnh viễn ở đó.
Cho dù nàng có dễ mềm lòng, nhưng với ba điều kiện này làm tiền đề, nàng sẽ không sinh ra bất kỳ cảm tình nào với cô.
Một năm sau, không nợ không tình.
Ôn Ninh tính toán rất tốt.
“Tôi cũng có điều kiện.” Thanh âm của Cố Trì Khê kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nàng nhướng mày nói: "Điều kiện gì?"
Cố Trì Khê nhìn thật sâu, "Chúng ta phải sống cùng nhau."
"..."
“Vậy chẳng phải sẽ bị người khác phát hiện sao?” Ôn Ninh lo lắng nói, theo bản năng rút tay ra, nắm thật chặt văn kiện.
Một khi các đồng nghiệp biết mối quan hệ của hai người, mặc dù sẽ không tạo thành ảnh hưởng chân chính gì, nhưng nhân ngôn đáng sợ, sau này sẽ không thiếu những lời bát quái trong công ty.
Bất kể nàng làm gì cũng phải bị ràng buộc với Cố Trì Khê.
Tưởng tượng thôi đã thấy hít thở không thông.
Lời này vừa dứt, không khí lập tức lạnh lẽo.
Cố Trì Khê nhìn bàn tay trống rỗng, động đậy đầu ngón tay, cuộn lại, nhỏ giọng nói: "Sẽ không." Cô nắm lấy tay Ôn Ninh cùng giấy tờ tùy thân, "Khi có nhiệm vụ, đặc biệt là ca trực sớm, em có thể ở khách sạn cùng tôi, gần công ty, rất thuận tiện, khi nào chúng ta nghỉ ngơi, chúng ta sẽ ở nhà em."
"Em yên tâm, tôi đã đặt toàn bộ tầng của khách sạn, em có thể tùy tiện chọn phòng ngủ cùng phòng tắm riêng.
Tôi sẽ không đến Vịnh Thiên thường xuyên, tới sẽ nói với em trước."
Cô càng nói, giọng của cô càng có ý vị thỏa hiệp.
Ôn Ninh lại mềm lòng.
Người này từ trước đến nay đều tỏ ra cường thế, nếu phong thái thấp một chút, nơi nào cũng có khí chất đáng thương.
Nhất là khi nàng nghĩ chỉ có chính mình mới có thể nhìn thấy tất cả ôn nhu cùng yếu ớt kia, trong lòng nàng không khỏi tê dại, một chút cũng không đành lòng.
Một mặt cảm thấy thâm tình, mặt khác lại rất thích bộ dáng này.
Ôn Ninh lâm vào tự mình rối rắm.
“…Được rồi.” Nàng miễn cưỡng đồng ý, cúi đầu.
Dây thần kinh căng thẳng của Cố Trì Khê mới thả lỏng, nhìn thấy hốc mắt nàng có chút đỏ lên, trong lòng lại nhảy dựng, đầu óc quay cuồng, "Ninh Ninh, có phải em cảm thấy ủy khuất không?"
“Không có.” Ôn Ninh vội vàng lắc đầu.
Cố Trì Khê nghĩ nghĩ: "Nếu như em thật sự không muốn..."
"Muốn."
Ôn Ninh ngắt lời cô, cười cười, đôi mắt hoa đào híp lại: "Nếu muốn hợp tác, nhất định phải lấy ra thành ý, chị có thể đáp ứng điều kiện của tôi, tôi cũng có thể đáp ứng điều kiện của chị."
Lúc này, giữa hai người chỉ có lợi ích đơn thuần, nàng không nên trộn lẫn tình cảm trong quá khứ vào, thay vì vòng vo thì tốt hơn hết là suy nghĩ rõ ràng cùng hạ quyết tâm ngay từ đầu.
Trả hết nợ, nàng sẽ là một chú chim tự do, trời cao biển rộng, nàng muốn yêu ai thì yêu, sau đó sẽ hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng của Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê chuyên chú nhìn nàng, trong con ngươi lập lòe ánh sáng nhu hòa.
“Có mang theo chứng minh thư không?” Ôn Ninh tránh đi ánh mắt kia, nhìn xung quanh.
“Ngày mai đi,” Cố Trì Khê cong khóe môi, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai nàng, “Hôm nay tôi còn có việc ở bên này, sáng mai tôi đón em, nhớ mặc quần áo màu trắng.”
Lọn tóc được vén ra sau tai, động tác của cô mềm nhẹ, cẩn thận giống như dịu dàng vuốt ve một chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời.
Ôn Ninh do dự vài giây, gật đầu nói: "Vậy tôi về trước."
"Khoan đã."
"?"
Cố Trì Khê xoay người đi đến một bên bàn khác, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, đưa về phía Ôn Ninh, nắm lấy tay nàng nhét vào, "Tôi giữ lời hứa trước."
Đó là một tờ chi phiếu, viết hoa ba chữ "3000 vạn nhân dân tệ."
Phía dưới có in hai huy hiệu màu đỏ.
Ôn Ninh sửng sốt, "Chị biết tôi sẽ đáp ứng sao?"
Cho nên đã chuẩn bị sẵn chi phiếu sao?
"Không," Cố Trì Khê lắc đầu, "Tôi chỉ là sớm chuẩn bị thôi."
"..."
Ôn Ninh nhìn chằm chằm dãy số 0 đằng sau những chữ in hoa, đập liên hồi, lòng mạc danh nặng trĩu.
Cũng không giống như có hại.
3000 vạn mua nàng một năm vẫn là quá đắt, nàng cảm thấy mình không đáng giá.
Kỳ thực, cho dù không có cái gọi là "cảm tạ", nàng vẫn sẽ giúp Cố Trì Khê chuyện này, cầm "quà" xong nàng ngược lại có vẻ bị động.
Nhưng tiền đã giao tận mặt, nàng thật sự không cưỡng lại được cám dỗ này
“Ninh Ninh?” Cố Trì Khê nhẹ giọng gọi nàng.
Ôn Ninh nhướng mắt, nói: "Chị không sợ tôi cầm tiền chạy trốn sao?"
Vốn tưởng Ninh Ninh đã nhìn thấu "lời nói dối", Cố Trì Khê một lòng thấp thỏm nghĩ cách vòng vo hay giải thích, không nghĩ tới lại là sợ bóng sợ gió.
Cô mím môi cười, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi sẽ đuổi theo em đến chân trời góc biển."
Ôn Ninh quay mặt đi, tránh ánh mắt quá trực tiếp cùng nóng bỏng của Cố Trì Khê.
"Không có việc gì, tôi đi trước..."
Nàng chạy trối chết.
Một trận gió thoảng qua, cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại, Cố Trì Khê đứng tại chỗ, ngửi hương thơm còn sót lại trong không khí, thật lâu sau mới định thần lại.
Hậu tri hậu giác, những cảm xúc phức tạp lấn át cô.
Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng điều kiện của Ôn Ninh khiến cô trở tay không kịp.
Ngày hôm kia, cô còn đang ảo não không biết mình có quá lỗ mãng hay không, không nên trực tiếp nhắc đến tiền mà lãnh chứng trước, đợi một thời gian mới nói đến chuyện trả nợ.
Nhưng mà không thể đoán trước được chuyện tiếp theo, cô không hoàn toàn chắc chắn chuyện cũ có thể được giải quyết trong một năm, càng không tự tin Ôn