Ôn Ninh run tay, thiếu chút nữa không cầm chắc cái ly.
Hô hấp sau tai nóng như lửa đốt, nàng áp nửa người vào vách tường mát lạnh, không tự chủ được run rẩy, thanh âm run run: "Không có làm gì..."
Cố Trì Khê chống bên người nàng, cánh tay gầy gò ôm chặt eo nàng không chừa một kẽ hở nào, lực độ khống chế vừa phải, không quá lỏng để nàng thoát ra, cũng không quá chặt để nàng khó chịu.
Gương mặt lướt qua mái tóc mềm mại của nàng, môi kề sát tai nàng, lay động lưu luyến, muốn hôn mà không hôn, cố ý trêu chọc.
Buổi tối nóng nực, trong phòng không bật điều hòa, hai người ôm nhau lại như lò sưởi, Ôn Ninh không thoải mái nhúc nhích, muốn thoát ra, chỉ cảm thấy sau lưng bị áp chặt, thậm chí còn chặt hơn dán vào tường.
"Buông ra, nóng muốn chết." Ôn Ninh cau mày lẩm bẩm.
Cố Trì Khê cong lưng, tạo ra một khoảng trống nhỏ, nhưng không chịu buông ra, "Cô ấy muốn liền có thể vào phòng em sao?"
Ôn Ninh không nói lời nào.
Ánh sáng lờ mờ, ánh đèn ngủ mờ nhạt tạo ra hai cái bóng, chiếu lên bức tường trắng như tuyết, da thịt lộ ra màu cam trong suốt, tinh tế nhẵn nhụi, giống như ngọn nến.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp của nhau.
"Hai người ngủ chung giường?" Thanh âm Cố Trì Khê trầm thấp, hỏi xong những lời này, rõ ràng hít sâu một chút.
Một mùi chua nồng nặc.
Ôn Ninh có chút buồn bực, tựa hồ người này rất để ý, cho nên ngữ khí cũng không tốt: "Không có.
Cho dù có thì thế nào? Tiểu Du còn giúp tôi tắm rửa."
Đó là khi nàng còn học trường hàng không, ngày nào cũng phải đối mặt với việc rèn luyện thể chất với cường độ cao, có một buổi sáng Ôn Ninh dậy muộn chạy bộ mà không ăn sáng, nàng có chút tuột huyết áp, lúc chạy không cẩn thận bị ngã, da đầu gối bị rách một mảng lớn, máu chảy đầm đìa.
Đang là mùa hè, nàng đổ mồ hôi rất nhiều, phải đi tắm, mà chân thì đang bị thương nên rất bất tiện, đành phải nhờ Hà Du giúp.
Hai người là nữ sinh duy nhất trong một nhóm học viên, sống cùng một ký túc xá, hàng ngày ra ra vào vào, ăn ngủ cùng nhau cũng đã quen.
Nhưng vì tính hướng của mình, Ôn Ninh không thể hoàn toàn khỏa thân cho người cùng giới nhìn thấy, cho nên nàng vẫn mặc nội y, ngồi trên ghế, nhờ Hà Du chà giúp mình.
Nghĩ lại, nàng vẫn muốn cảm tạ Hà Du vì đã chiếu cố nàng trong thời gian đó.
Tình bạn "cách mạng" bảy năm, lẫn nhau trong sạch nhưng người nào cũng nghĩ sai hướng.
Lời này vừa dứt, hô hấp sau tai dồn dập.
Cố Trì Khê khoanh tay lại, ôm Ôn Ninh càng chặt hơn, môi mỏng ghé vào bên tai nàng, sau đó đột nhiên cắn xuống, giống như trừng phạt, dùng sức từng chút.
Tuy khi còn nhỏ hai người có tắm cùng, nhưng khi đó tâm tư đơn thuần, không suy nghĩ nhiều như bây giờ.
Bảo bối mà cô trân quý nhiều năm cuối cùng đã bị người khác mơ ước.
Vành tai bị làn khí nóng như thiêu đốt vây quanh, Ôn Ninh khó nhịn mà hừ một tiếng, quay đầu tránh đi, Cố Trì Khê lại không ngừng đuổi theo quấn lấy nàng, nàng nóng không thoải mái dùng sức giãy giụa hai lần, đẩy người kia ra.
Xét về sức lực, Ôn Ninh hơn xa Cố Trì Khê, nhưng nàng đều dễ dàng bị áp chế, không phải vì nàng yếu ớt, mà bởi vì không thể nhẫn tâm.
Ký ức của cơ thể vẫn còn ở bảy năm trước, khi đó nàng yêu thích cái ôm ấp này nhất.
Cố Trì Khê buông tay nàng ra, không áp bách nàng nữa, chỉ yên lặng mà nhìn.
Hàng mi dài an tĩnh như cánh ve, rung rinh trong ánh sáng mờ ảo.
Ôn Ninh giải thích: "Bọn tôi chơi game."
Cố Trì Khê nhẹ gật đầu: "Đừng chơi quá muộn."
"Ừm."
"Ngủ ngon......"
"Ngủ ngon."
Cố Trì Khê đi về phía phòng, dừng ở cửa, nghe thấy Ôn Ninh đi phòng bếp uống nước xong lên lầu mới yên tâm đóng cửa lại.
Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy Hà Du quay trở lại phòng bên cạnh.
Đêm nay ngủ đến an ổn.
...!
Ngày hôm sau, khi Ôn Ninh rời giường, Cố Trì Khê đã đi rồi, trong bếp đã có bữa sáng nóng hổi.
Kể từ khi người kia chuyển đến, trong nhà đã có rất nhiều chuyện cần suy xét, chẳng hạn như những chi tiết mà trước đây Ôn Ninh không để ý, Cố Trì Khê đã âm thầm lấp đầy, khiến cuộc sống trở nên thú vị hơn một chút.
Nàng đặt bữa sáng lên bàn, Hà Du mở cửa đi ra, nhìn sang phòng bên cạnh, "Tiểu Ninh, bằng hữu của cậu đi rồi à?"
"Ừ." Ôn Ninh nhướng mắt, thuận miệng nói: "Chị ấy đi làm."
Hà Du khó hiểu: "Không phải cậu nói cô ấy vừa mới từ chức sao?"
"...Là phỏng vấn, đang tìm việc làm." Ôn Ninh toát mồ hôi hột, giả vờ bình tĩnh giải thích.
Nhìn quả cầu tuyết dối trá lăn càng ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng có ngày nứt ra, nàng chỉ có thể mặc kệ.
Hà Du im lặng một lúc, sau đó gật đầu, vẻ mặt vi diệu, "Ò, hiện tại tìm việc làm rất khó, nếu không được có thể đến chỗ của tớ thử."
Vị trí chiếm nhiều vị trí nhất trong nhà hàng là nhân viên phục vụ.
Ôn Ninh tưởng tượng đến cảnh Cố Trì Khê mặc chế phục, bưng đĩa đi giữa các bàn rượu, không khỏi bật cười.
Nàng lắc đầu nói: "Không cần, để chị ấy tự tìm đi, chị ấy có thể làm được."
Hà Du mỉm cười gật đầu, áp chế hoài nghi trong lòng, không nói gì nữa.
Sau kỳ nghỉ, Ôn Ninh khôi phục lại trạng thái mệt mỏi, tiếp tục làm việc.
Vẫn là bốn ngày bay liên tiếp, tổng cộng mười một đoạn, so với trước có chút nhẹ nhàng hơn.
Nhưng bão ở hầu hết các vùng phía nam vẫn còn, khiến thời gian bắt đầu bị hoãn một hoặc hai giờ ở mỗi lượt, thời gian chờ đợi trên mặt đất không được tính vào phí theo giờ, này thật khó khăn cùng lăn lộn người.
Sáng sớm ra ngoài, trời nắng đẹp, tâm tình Ôn Ninh rất tốt, hôm nay có ba chặng bay, ngoại trừ cơ phó, tất cả đều là phụ nữ.
Hai chặng đầu tiên bay rất thuận lợi.
Trong đoạn cuối hành trình từ thành phố K trở về Lạc Thành, trong thời gian lưu trú, bầu trời vốn u ám đột nhiên nổi cơn giông bão.
Trong buồng lái, Ôn Ninh đang kiểm tra FMCS thì trước mắt lóe lên một tia chớp, hạt mưa to tí tách rơi trên cửa sổ, trong nháy mắt hội tụ thành sông.
"Ai da-"
Cửa cabin mở ra, cơ phó từ bên ngoài loạng choạng bước vào, thở hổn hển: "Mưa thế này giống như ông trời bị tiêu chảy, nhịn không được, vừa nói liền rơi xuống, tôi chậm một chút thiếu chút nữa làm tôi chết đuối rồi."
Toàn thân ướt sũng như gà rớt vào nồi canh, vừa nói vừa lấy giấy trong ngực ra.
"Cơ trưởng, tôi đã nói cái gì, chúng ta thật không đuổi kịp, lần này không bay được."
Ôn Ninh nhíu mày, liếc nhìn ô cửa sổ bị nước mưa làm nhòe đi, vươn tay bật hệ thống gạt mưa, cần gạt nước ngoài cửa sổ bắt đầu hoạt động, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Bên ngoài gió gào thét cuốn theo mưa to, nâng lên một tầng sương mù, giống như một tấm màn che mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy xe đầu kéo cùng đoàn người đi bộ trong mưa.
"Mưa rào, sẽ tạnh sớm thôi," nàng nói.
"Cậu kêu tiếp viên lấy khăn tới lau khô đi, đừng để cảm lạnh."
Tiểu ca nói đùa: "Có thể được mỹ nữ quan tâm, cảm lạnh cũng đáng." Hắn nói, nhưng vẫn nghe theo, đi ra ngoài.
Giông bão luôn đến nhanh đi nhanh, nhưng hôm nay trời mưa hơn 20 phút, khi hành khách lần lượt lên vẫn chưa có ý định dừng lại.
Nửa tiếng nữa là đến giờ cất cánh.
Ôn Ninh ngồi trong buồng lái, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không biểu tình.
"Tôi ghét mùa hè, aiz..." Cơ phó nhắm mắt ngáp dài.
Này cũng giống như khi bay về phía bắc vào mùa đông, cánh đóng băng, đường băng đóng băng, sân bay không đủ phương tiện làm tan băng, cơ trưởng của công ty tranh cãi về tần suất để lấy phương tiện làm tan băng.
Một lúc sau, mưa giảm dần, mây giông cũng từ từ tản đi.
Ôn Ninh lập tức gọi đài điều hành, muốn cất cánh, "xx mặt đất, DC5068, hành lang 212, mặt đất chuẩn bị xong, xin xuất phát."
Mưa lớn làm kẹt nhiều máy bay chuẩn bị rời cảng, tháp điều hành bận điều phối, tần số đầy tạp âm, hồi lâu mới có người trả lời, được yêu cầu đợi tại chỗ rồi muời phút sau mới được bay.
Mười phút sau, Ôn Ninh lại hỏi.
Tháp điều hành vẫn bảo chờ.
Sau khi đợi thêm nửa giờ, tháp điều hành vẫn không báo thời gian.
Trước đây Ôn Ninh hiểu rõ loại tình huống này, có thể kiên nhẫn phối hợp làm việc, nhưng hôm nay phối hợp mất gần một tiếng đồng hồ, chuyến bay cất cánh muộn hơn đều rời đi, thật sự rất không hợp lý.
Delay càng lâu, áp lực xoa dịu hành khách đối đang sốt ruột đối với đội bay càng lớn.
Nàng mất kiên nhẫn, hỏi đài điều hành: "Chúng tôi là người cuối cùng sao? Khi nào mới có thể bay?"
"Mau lên, nhanh lên, bên này..."
"Tôi nhấn mạnh một lần nữa, phía sau không có chuyến bay nào, nếu anh chậm trễ, tôi có lý do nghi ngờ anh cố ý, tôi sẽ lập tức khiếu nại anh." sắc mặt Ôn Ninh âm trầm, ngữ khí lạnh lùng, thái độ rất cường ngạnh.
Không mất bình tĩnh, coi nành như quả hồng mềm.
Lúc này, một cuộc gọi từ trong cabin truyền đến, cơ phó bắt máy, Ôn Ninh hỏi đài điều hành thời gian, sau đó quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trưởng thừa vụ nói hành khách muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, hỏi ngài