Mở sổ màu đỏ nhìn thấy trong ảnh là hai nữ nhân, Dương Nghi trợn to hai mắt, "Đây không phải là..."
"Vợ của tôi, Ôn Ninh." Cố Trì Khê nhẹ giọng nói.
Trong ảnh, hai người rất thân mật, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, giống như một đôi tình nhân.
Dương Nghi nhìn chằm chằm vài giây, tay khẽ run, "Sao con có thể kết hôn với nó?"
"Sao không thể kết hôn với em ấy?"
"Con nói con không thích nam nhân, mẹ cũng không có ép con, nhưng cho dù muốn tìm nữ nhân kết hôn thì ít nhất cũng phải tìm một tiểu thư hào môn chứ! Ôn Ninh là cái gì? Con gái của gia đình bình dân! Có chỗ nào xứng với con?!" Dương Nghi đứng lên, thanh âm đột nhiên trở nên sắc bén.
Bà thường cảm thấy mình chỉ còn cách vị trí của Cố thái thái một bước.
Năm đó, khi bị Cố gia đuổi ra ngoài, chuyển đến Vịnh Thiên, Dương Nghi cảm thấy rất nghẹn khuất, bà không cam lòng sống dưới trướng người khác như vậy, một bên giả vờ yếu đuối ngoan ngoãn trước mặt Cố Chu Hải, một bên bí mật gặp gỡ người trong vòng tròn cấp cao ở khắp mọi nơi.
Chính mình dựa vào tiêu chuẩn của một phu nhân hào môn, từ ăn ở đến cư xử, dựa vào rất nhiều tiền của Cố Chu Hải, bà nhất quyết tạo dựng hình tượng một phu nhân giàu có.
Khi chuyển vào Vịnh Thiên không lâu, Dương Nghi tích cực tham gia vào các cuộc tụ họp khác nhau, nhanh chóng thăm dò được gia cảnh của những hàng xóm trong một thời gian ngắn, phát hiện ra hầu hết họ đều không thể so sánh với Cố gia, bà lập tức không có hứng thú với các hoạt động trong vòng tròn này, ngược lại còn hướng sang bên ngoài.
Ban đầu là đi sớm về muộn, sau đó ba ngày không gặp ai, sau một tuần cuối cùng biến mất.
Thỉnh thoảng về nhà, hoặc là khóc lóc kể lể về cuộc sống của mình, hoặc là bảo con gái đi xin tiền cha.
Cố Chu Hải lại rất hào phóng, vì cảm thấy áy náy nên đã đưa tiền rất sảng khoái.
Ngoại trừ không có danh phận, cuộc sống cũng đủ ấm no.
Vào thời điểm đó, Ôn gia ở bên cạnh, Ôn Ninh thường đến chơi với Cố Trì Khê, nhưng Dương Nghi không quan tâm đến.
Cha mẹ của Ôn Ninh đối xử tốt cùng ấm áp với người khác, ngoài mặt bà khách sáo, nhưng trong lòng lại không thích.
Năm đó Ôn gia tuy giàu có nhưng dù sao cũng không thể sánh với Cố gia, cho dù bà chỉ là tiểu tam bị đuổi ra ngoài, nhưng dựa vào đứa nhỏ Cố Trì Khê, bà cũng đủ tự tin để coi thường bất cứ ai.
Bà không thể tự mình làm thì còn có con gái là tiền đặt cược.
Nhưng bây giờ, con gái của bà lại lặng yên không một tiếng động mà kết hôn với con gái của Ôn gia.
Dương Nghi nghĩ đến kế hoạch bao nhiêu năm của mình đã bị phá hỏng, nhất thời vừa tức giận vừa lo lắng, hô hấp càng lúc càng ngắn, trên khuôn mặt tinh xảo được bảo dưỡng cẩn thận hiện lên một vệt nếp nhăn, bà định mắng, nhưng Cố Trì Khê đã mở miệng.
"Ý của bà là, em ấy không xứng với con gái ngoài giá thú như tôi sao?"
Ba chữ rất nhạy cảm.
Bị chọc vào chỗ đau, Dương Nghi cũng không có nổi trận lôi đình như mọi khi, bà vô lực há miệng nói: "Tốt xấu gì con cũng là họ Cố, con là con gái ruột của cha con, quyền thừa kế đều giống nhau, sao con có thể tìm một người như vậy..."
"Ít nhất còn tốt hơn tiểu tam với con riêng." Cố Trì Khê cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Con --"
Dương Nghi chỉ vào mũi con gái mình, ném giấy hôn thú vào tay cô, "Con một hai phải lấy chuyện này ra sao? Nếu không phải vì cuộc khủng hoảng tài chính năm 1997, thì đến lượt tiểu nhân Vương Lệ Nhã kia cưỡi ở trên đầu ta sao!"
"Là nam nhân sai, bà oán hận nữ nhân." Cố Trì Khê không nóng không lạnh nói, cô nắm giấy hôn thú trong lòng bàn tay, vuốt nhẹ, ấn phẳng, cẩn thận cất vào trong túi.
Cô đứng dậy, nghiêng đầu cười với mẹ: "Còn ăn cơm không?"
Nụ cười ấy chỉ ở trên mặt, không có ở trong mắt, lạnh lùng quỷ dị khó tả.
Dương Nghi đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, bà rụt cổ, phần lớn lửa giận dồn lên đỉnh đầu tiêu tán, nói bằng giọng thưa dạ như hài tử làm sai chuyện gì, "Ăn cơm, mẹ chính là chờ con trở về ăn cơm."
Cố Trì Khê xoay người đi về phía phòng ăn.
Trên chiếc bàn dài có hơn chục món ăn tinh xảo, hiển nhiên hai người ăn không hết, Dương Nghi không biết khẩu vị của con gái liền nhờ đầu bếp nấu mỗi món một ít.
Đây là thành ý lớn nhất mà bà có thể biểu đạt.
Kỳ thực, khẩu vị của Cố Trì Khê không kén chọn.
Không chỉ là đồ ăn, từ nhỏ cô đã không có sự lựa chọn, nhưng cô không khóc hay tức giận, chỉ âm thầm chịu đựng, rồi chờ cơ hội trốn thoát.
Mỗi món Cố Trì Khê đều ăn mấy ngụm, khiến Dương Nghi không thể nhìn ra sở thích của cô.
Không khí thật quạnh quẽ.
Dương Nghi mấy lần muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến môi lại nuốt xuống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con gái.
Ăn cơm xong, Dương Nghi đưa Cố Trì Khê đi xem phòng.
Bà đã trang trí lại toàn bộ tầng hai của tòa nhà chính thành không gian dành riêng cho con gái mình, dù sao bà cũng xuất thân học vũ đạo, có gu thẩm mỹ tốt, thiết kế rất khá.
"Khê Khê, không biết con có thích phong cách này hay không, không hài lòng thì chúng ta làm lại, về sau về nhà ở đi, khách sạn không thoải mái, có người tới lui, nếu như con ngại xa, mẹ sẽ mua nhà ở thành phố cho con..."
Trong mắt Dương Nghi lóe lên một tia vui sướng, lải nhải nói rất nhiều.
Sắc mặt Cố Trì Khê lãnh đạm, "Tiền mua nhà vẫn là lấy từ tôi."
"..."
Dương Nghi cúi đầu, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Hiện tại ta đang đầu tư một dự án dưỡng sinh, triển vọng rất tốt, rất nhanh liền có thể kiếm tiền, đến lúc đó con đừng có nói những lời như vậy."
"Dự án gì?" Cố Trì Khê dừng lại, "Cho tôi xem."
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô ngoài ăn uống, vui chơi, bao dưỡng tiểu chó săn cũng chỉ đi mua túi xách và trang sức, không có chút đầu óc tài chính, đột nhiên lại muốn chơi trò đầu tư, cô ẩn ẩn cảm thấy không đáng tin cậy.
Dương Nghi lại cho rằng lời nói của con gái là quan tâm đến mình, lập tức vui mừng hớn hở: "Chờ mẹ một chút."
Hai mẹ con lên phòng uống trà ở lầu ba, người hầu bưng trà cùng đồ ăn vặt lên.
Dương Nghi ôm một chồng hồ sơ dày ngồi xuống, nhét vào tay con gái nói: "Đây là sổ kế hoạch, còn đây là giấy tuyên truyền sản phẩm."
Cố Trì Khê rũ mắt lật vài trang, ném lên bàn, lạnh giọng nói hai chữ: "Đồ giả."
"Cái này...!sao có thể là đồ giả? Đó là hàng thật, không phải bánh ngọt." Dương Nghi cười cứng ngắc.
Sản phẩm là một bộ hoàn chỉnh của các thiết bị bảo vệ sức khỏe, được quảng cáo rầm rộ về chức năng và hiệu quả, chữa khỏi mọi bệnh tật, thậm chí khiến người chết sống lại.
Cố Trì Khê cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Cho dù là bán hàng hay là kéo đầu người, trong lòng bà đều rõ ràng."
"Đại lý thanh toán tiền hàng phải không? Đó đều là tiền hàng, hơn nữa ta chỉ bỏ tiền đầu tư, không tham gia vận hành, ta ở thượng nguồn nhất, mệt cũng sẽ không mệt ta."
Dương Nghi không cho là đúng, thất vất vả mới hạ quyết tâm làm việc không được con gái cổ vũ, còn bị dội gáo nước lạnh, đổi lại là ai cũng đều không cap hứng.
Càng như vậy, bà càng phải lập thành tích để chứng tỏ bản thân.
"Bỏ ra bao nhiêu tiền rồi?" Cố Trì Khê lạnh lùng liếc bà một cái.
Dương Nghi giơ hai ngón tay lên, nói: "Mới 200 vạn."
Không khí đóng băng.
Sắc mặt Cố Trì Khê tối sầm, đặt tách trà xuống, đồ sứ cùng bàn gỗ phát ra một tiếng "cạch", nói, "Ba tháng tới tôi sẽ không cho bà một xu."
Nói xong, cô đứng dậy xách túi rời đi.
Tháng tám là mùa bão.
Đêm trước lễ Thất tịch, Ôn Ninh bay đến Giang Thành ngủ qua đêm, sáng hôm sau bão đổ bộ, một lượng lớn chuyến bay ở sân bay bị hủy, hành khách bị mắc kẹt, rất nhiều tiếng ồn.
Quầy của nhiều hãng hàng không chật cứng người.
Phi hành đoàn đi ra từ cửa hông cầu hành lang, cẩn thận tránh hành khách vì sợ bắt gặp sẽ bị thẩm vấn.
Một nhóm người bước vào phòng chờ của phi hành đoàn, chờ đợi bước hoạt động tiếp theo.
Ôn Ninh một mình đứng trước cửa sổ, hai tay đút túi quần, lưng thẳng tắp, quần ống đứng màu đen ôm lấy đôi chân thon dài.
Mấy ngày nay Cố Trì Khê cũng đi công tác ở Giang Thành.
Người kia mỗi ngày thức dậy làm gì đều báo cáo với nàng trên WeChat, nàng không hề trả lời nhưng đối phương giống như không quan tâm, vẫn kiên trì báo cáo.
Kể từ lần cãi vã trước, hai người không nói chuyện với nhau, bận rộn với công việc của mình, thậm chí còn hiếm khi gặp nhau.
Khi không nghĩ tới sẽ không cảm thấy gì, nhưng một khi nghĩ tới, trái tim