Thân thể Ôn Ninh khẽ run lên, hai tay vô thức bám lấy vai Cố Trì Khê, hai người cứ như vậy ôm nhau, nhiệt độ cơ thể nóng như lửa đốt.
Từ khi cha mẹ qua đời, nàng không có nhà, một mình làm mọi việc, nàng đã quen kiên cường một mình, ôn nhu đột ngột này khiến nàng không thích ứng được.
Nhưng tận đáy lòng có một thứ cảm xúc ngo ngoe rục rịch, chọc nàng ngứa, chọc nàng sôi trào.
Trong miệng như nước chanh, chua chua sủi bọt, dư vị có chút ngọt.
Mưa tiến vào.
Khóe mắt Ôn Ninh có chút ướt át, sợ mình không nhịn được, vội vàng chớp mắt hai lần, hơi hơi ngửa cổ nói: "Đừng dùng trò này nữa."
Vòng tay quanh eo càng siết chặt hơn.
Cố Trì Khê vùi mặt vào cổ nàng, nhắm mắt lại, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra Ninh Ninh thật sự đã quên...!
Ngày 20 tháng 9 không chỉ là Trung thu mà còn là sinh nhật của cô, cô rất hy vọng Ôn Ninh có thể ở bên cạnh mình, nhưng cô không muốn đưa ra yêu cầu rõ ràng, vì có thể sẽ khiến Ôn Ninh khó xử, hoặc là sẽ bị trực tiếp từ chối.
Theo một nghĩa nào đó, cô không có gia đình nguyên sinh, chỉ có Ôn Ninh là người thân duy nhất.
"Ôm đủ chưa?"
Ôn Ninh nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi tắm."
“Chưa,” Cố Trì Khê thu hồi suy nghĩ, áp má vào tai nàng, “Để tôi ôm một lát.”
"Năm phút."
"Mười phút."
Cố Trì Khê cò kè mặc cả.
Ôn Ninh thỏa hiệp: "Sáu phút, không nhiều."
"……được."
Cố Trì Khê khoanh tay, dụi chóp mũi vào tóc nàng, cảm giác mềm mượt mềm mại rất dễ chịu, có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm đồng hồ bắt đầu đếm.
Ba phút trôi qua.
"Ninh Ninh," Cố Trì Khê đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, "Tôi muốn hôn em."
"Không được."
"..."
Cố Trì Khê vô cùng thất vọng, cúi đầu như hài tử không được ăn kẹo.
Trong lòng Ôn Ninh động dung.
Người này thường lén hôn nàng, ban ngày nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ban đêm bò lên giường ôm ôm ấp ấp, có khi nào đứng đắn xin phép? Hiện tại cô đột nhiên làm ra bộ dáng như vậy, giống như bị ủy khuất, làm cho nàng không chịu nổi.
Nghĩ nghĩ, nàng đổi lời nói: "Chỉ có thể...!mặt."
Cố Trì Khê ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, gấp không chờ nổi mà ôm mặt Ôn Ninh, thật sâu hôn một cái, "Đi tắm đi."
Nói xong buông nàng ra.
Ôn Ninh lập tức đỏ mặt, chạy trối chết.
...!
Sau khi tắm xong, Ôn Ninh nhìn thấy Cố Trì Khê đứng trước gương soi toàn thân, đã thay xong quần áo.
Kiểu dáng thông thường, màu sắc nhu hòa, bóng dáng tinh tế.
“Muốn đi ra ngoài sao?” Nàng đi lên phía trước hỏi.
Cố Trì Khê nhìn nàng qua gương, ừ một tiếng.
"Đi đâu thế?"
"Có việc."
"..."
Không nói thì thôi.
Ôn Ninh mắng thầm.
Trong gương, nàng khẽ nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.
Cố Trì Khê đột nhiên cười lên, xoay người nhéo nhéo mặt nàng, "Đi ăn cơm với bằng hữu, nói chút chuyện, em ở nhà ngoan." Ngữ khí như hống hài từ.
"Bằng hữu nào? Khâu Diệc Thế sao?"
"Không phải."
"Chị còn có bằng hữu khác sao?"
Cố Trì Khê lộ ra vẻ khó xử, do dự nói, "Bằng hữu làm ăn."
"Ò."
Ôn Ninh ý thức được mình hỏi quá nhiều, ngậm miệng lại, giây tiếp theo không nhịn được hỏi: "Mấy giờ về?"
"Sẽ không quá mười giờ."
"Muộn như vậy??"
Cố Trì Khê lập tức đổi lời: "Trước chín giờ."
"Ò."
Ôn Ninh không nói nữa, xoay người ngồi ở trên sô pha lau tóc, sau khi Cố Trì khê rời đi một lúc, nàng mới phản ứng lại...!
Mấy giờ về liên quan gì tới nàng?
Bảy năm qua, đều chỉ xem Cố Trì Khê đã chết.
Về hay không không quan trọng.
Cố Cẩn Nhan sống trong một khu đất tư nhân ở phía nam của thành phố.
Không gần biển, nhưng có núi và sông, yên tĩnh giữa ồn ào, có bốn tòa nhà lớn nhỏ liền kề nhau.
Cố Trì Khê tới đây là lần thứ hai, cô cũng không quen nên chỉ vào nhà dưới sự hướng dẫn của người hầu.
"Bằng hữu" mà cô gặp là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của cô.
Đại sảnh đèn sáng trưng, không có một bóng người, trên lầu còn có tiếng trẻ con chơi đùa trong trẻo, Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn, người hầu bên cạnh lập tức giải thích: "Chủ tịch mỗi ngày trở về, đều sẽ chơi cùng tiểu thư và thiếu gia một lúc, hiện tại ở trên lầu ba."
"Bất quá, ngài ấy biết ngài đến, cho nên tôi sẽ trực tiếp đưa ngài qua đó."
Người hầu là người mới nên không biết ân oán giữa con cái Cố gia, chỉ biết cô là em gái của Cố Cẩn Nhan, lời nói cung kính lễ phép.
Đây là nơi ở riêng của Cố Cẩn Nhan, cách xa nhà chính của Cố gia, không có chướng khí mù mịt kia.
Mà những người hầu trong nhà chính đều là nhân tinh, mỗi đôi mắt đều là danh lợi.
Cố Trì Khê suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.
Hai người đi thang máy lên.
Toàn bộ tầng ba đã được cải tạo thành công viên vui chơi dành cho trẻ em, bán ngoài trời, có cầu trượt bơm hơi, lâu đài xích đu và phòng trò chơi VR.
Trên tường có các họa tiết nhân vật hoạt hình được phun sơn, tràn ngập niềm vui trẻ thơ mơ mộng.
Cố Cẩn Nhan đang chơi trò bắn súng với hai đứa trẻ.
Cô bé và cậu bé mặc đồng phục ngụy trang, mang theo súng trường giả, chạy tới chạy lui giữa các chướng ngại vật được thiết lập đặc biệt, bắn ra một loạt ánh sáng.
Cố Cẩn Nhan đáp lại bằng cách ngã xuống đất, giả vờ chết, một lúc lại ngồi lại.
Cố Trì Khê lặng lẽ nhìn họ.
Khoảng năm sáu năm trước, Cố Cẩn Nhan đã tiến hành phẫu thuật ống nghiệm, cẩn thận lựa chọn những gen chất lượng tốt nhất, sinh ra một cặp song sinh, cả hai đều họ Cố.
Thời điểm đó cô đang ở Anh.
Có lẽ vì được làm mẹ, đại tỷ lạnh nhạt khi còn nhỏ giống như đã thay đổi tính tình.
Người giúp việc bước lên trước báo cáo.
Ánh mắt Cố Cẩn Nhan quét qua, dừng ở trên người Cố Trì Khê mấy giây, nụ cười cũng không có biến mất, cô đứng dậy đi tới, vẫy vẫy hai đứa nhỏ, "Miko, Joe, lại đây."
Bọn nhỏ cầm súng chạy đến.
"Đây là a di." Cố Cẩn Nhan cười nói.
Hai đứa nhỏ tò mò nhìn Cố Trì Khê, ngoan ngoãn gọi: "A di."
Cố Trì Khê nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô không biết hống trẻ con.
Chỉ biết hống Ôn Ninh.
"Được, chúng ta cùng a di đi ăn cơm." Cố Cẩn Nhan xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, biết không thân, cho nên cũng không có ý định để bọn nhỏ tiếp tục giao lưu.
Cố Trì Khê nhẹ nhàng thở ra.
Người hầu đi phía trước cùng hai đứa nhỏ, bọn nhỏ thường xuyên quay đầu nhìn Cố Trì Khê.
Nhà ăn nằm trong một tòa nhà khác, được chia thành nhiều phòng với các chức năng khác nhau.
Bởi vì hai người lớn muốn nói chuyện, Cố Trì Khê để người hầu đưa bọn nhỏ đến nhà ăn dành cho trẻ em, một mình đưa Cố Trì Khê đến sảnh bàn tròn.
Món ăn đã được dọn ra, đó là hương vị thanh đạm mà Cố Trì Khê thích.
"Uống rượu không?"
"Không."
Cố Trì Khê gật đầu, ngồi xuống, gắp đồ ăn cho cô.
Có vẻ như không vội vàng bắt tay vào công việc.
Cố Trì Khê không nói gì, bình tĩnh ăn cơm, gắp cái gì thì ăn cái đó.
Khác với trước kia, lần này cô chủ động liên lạc với Cố Cẩn Nhan, vốn dĩ cô muốn nói chuyện trong văn phòng, nhưng đối phương lại hẹn cô đến nhà ăn cơm.
Cô có việc cầu người, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Cả hai ăn đều chậm.
Ánh mắt của Cố Cẩn Nhan luôn hướng về Cố Trì Khê.
Ước chừng nửa giờ sau, cô mới đặt đũa xuống, chậm rãi cầm khăn ướt lau miệng và tay: "Em có thể chủ động tới tìm tôi, tôi thật cao hứng."
"..."
"Cần tôi làm gì sao?"
Khúc dạo đầu cũng đủ dài, đến đoạn rồi thì không cần nói nhảm, cô mỉm cười nhìn tỷ tỷ của mình.
Cố Trì Khê cũng nói thẳng: "Tìm người."
"Nói xem."
Cô vẫy tay về phía cửa, người hầu mang rượu vang đi tới, rót vào một ly nhỏ.
Cố Trì Khê mơ hồ nói những gì đã xảy ra trong công ty gần đây.
Không khí tạo thành một lớp màng giống như bề mặt của súp kem.
Cố Cẩn Nhan lắc nhẹ cái ly, chậm rãi nhấp một ngụm, "Chỉ cần ông ta không nhận tội, vớt lên cũng không thành vấn đề.
Nhưng hậu quả có thể là...!người sau lưng báo thù càng thảm hơn."
"Không khác nhau."
"Hửm?"
"Nếu lần này đối phương thành công, họ sẽ chịu ủng hộ.
Lần sau, lần sau nữa, họ sẽ ngày càng càn rỡ, cho đến khi loại bỏ tất cả những người mà tôi có thể dựa vào." Cố Trì Khê nhẹ nhàng nói.
"Chị có thể tìm ra chính xác người đó là ai không?"
Cố Trì Khê lắc đầu, nói: "Đừng đánh giá thấp bản lĩnh của Vương Lệ Nhã."
"..."
"Hiện tại chúng ta thống nhất mặt trận."
Cố Trì Khê cau mày nói: "Tôi không đồng ý."
"Vậy em chủ động liên lạc với tôi làm gì?" Cố Cẩn Nhan bình tĩnh nhìn cô.
Trầm mặc giống như dự kiến.
Cố Cẩn Nhan lại cầm đũa lên, gắp một miếng sashimi cá ngừ vây xanh, chấm vào nước sốt wasabi, đưa lên miệng cô, "Nếm thử xem."
Cố Trì Khê không thích đồ ăn sống nên chán ghét quay mặt đi.
Cố Cẩn Nhan cười, thu đũa lại, đưa cá vào miệng.
Chậm rãi nhai.
"Không sao, tôi sẽ không ép buộc em, chuyện này tôi có thể giúp em, nhưng...!em sẽ báo đáp tôi thế nào đây?" Cô lại đặt đũa xuống, nhướng mày.
Trái tim của Cố Trì Khê chùng xuống, cuộn tròn ngón tay.
Qua một lát, cô thấp giọng hỏi: "Chị muốn cái gì?"
"Em có thể cho tôi cái gì?"
"Không biết."
Người này có tất cả mọi thứ.
“Thứ sáu tuần sau là Trung thu.” Ánh mắt Cố Cẩn Nhan thâm thúy, bên môi mang theo nụ cười vui đùa, “Em tới chỗ của tôi đi, tỷ muội chúng ta vui vẻ coi như em đã báo đáp tôi, thế nào?"
Cố Trì Khê lập tức từ chối: "Không."
"Đừng lo, A Nhiên sẽ không tới."
Nhắc đến tên của nhị tỷ, Cố Trì Khê theo bản năng cảm thấy sợ hãi, trong lòng có bóng đen bao phủ, ngón tay co quắp nắm thành quyền, trong mắt tràn đầy băng giá.
Sau một lúc lâu, cô nhượng bộ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Khi Tết Trung thu đến gần, nhiệt độ giảm nhẹ.
Thứ tư, Ôn Ninh nhận được tin nhắn điều chỉnh lịch trình, sau khi kiểm tra thì phát hiện nhiệm vụ mấy ngày Tết Trung thu đã bị thay thế.
Dùng ngón chân cũng biết là ai đứng sau làm ra.
Mặc dù nành có chút bất lực, cảm thấy người này thực sự cố chấp, nhưng trái tim nàng vẫn là ấm áp.
Có người quan tâm nàng, có người sủng nịch nàng, cảm giác này thật dễ nghiện, khiến nàng lo lắng sau này mình sẽ tham luyến.
Một khi rơi vào, liền không thể thoát ra được.
Trung thu có nắng.
Ôn Ninh dậy lúc 7:30, hôm nay nàng định đưa biểu muội biểu đệ về quê, trên đường cao tốc phải về sớm, nàng vội vàng tắm rửa thu dọn, vừa đi xuống lầu thì nghe thấy động tĩnh từ nhà bếp.
Nàng theo âm thanh, bước tới.
Máy hút khói rít