"Ừm, chính là tỷ tỷ nhà bên cạnh." Ôn Ninh nhìn bóng lưng Cố Trì Khê, nói ra lời nói thật.
Một lời nói dối phải dùng ngàn lời nói dối để che đậy, nếu cuối cùng không qua được thì sẽ làm tổn thương tình cảm người nhà.
Nàng nghĩ, giấy không gói được lửa, thừa nhận mối quan hệ bạn bè còn dễ hơn quan hệ vợ vợ, ít nhất là đối với nàng lúc này.
Trước kia nàng rất sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ này, nhưng hiện tại vì giấu giếm mà cảm thấy bi ai.
Bóng người rẽ vào chỗ ngoặt, biến mất khỏi tầm nhìn của nàng...!
“Thật sao?” Từ An Diêu vui mừng nhảy lên, “Có phải sẽ có người che chở cho em không?”
Ôn Ninh nhíu mày: "Sao em lại nghĩ tới cái này?"
"Có người che chở rất tốt nga, không sợ bị khi dễ.
Xã hội bên ngoài chính là như vậy, lão sư rót canh gà đều là gạt người."
"..."
Từ An Diêu lại liếc về phía đó, vòng tay qua cánh tay Ôn Ninh, hạ giọng nói: “Em nghe chị gọi chị ấy là ‘Cố tổng’, hẳn là lãnh đạo đi? Mấy năm nay mối quan hệ của hai người có tốt không? Trước đó nghe chị nói chị ấy đã dọn đi..."
“Chị ấy là chị ấy, chị là chị.” Ôn Ninh trầm giọng cắt ngang.
Lời nói vô tình đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim nàng.
Thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Từ An Diêu có chút khó hiểu, ò một tiếng, thấp giọng nói: "Biểu tỷ, em ở nhà chị mấy ngày được không? Thứ ba chị đi cùng em đến Giang Thành phỏng vấn nha?"
Ôn Ninh giật mình, nghĩ đến Cố Trì Khê ở trong nhà, lập tức lắc đầu nói: "Không tiện."
"Nhưng nếu em tự chuẩn bị thì em cũng không biết phải làm sao, biểu tỷ~" Tiểu cô nương ôm cánh tay nàng, làm nũng.
"..."
"Biểu tỷ tốt nhất~"
"..."
"Em hứa sẽ không làm phiền chị, em còn sẽ làm việc nhà."
Ôn Ninh mím môi suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được rồi."
Mấy ngày nay nàng chuẩn bị huấn luyện, không có nhiệm vụ bay, thời gian rất nhiều, không chịu được em họ làm nũng, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Cố Trì Khê.
Nghĩ nghĩ, nàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Cố Trì Khê.
[Em họ của em sẽ đến sống ở nhà]
[Mấy ngày tới chị ở khách sạn được không]
Gửi đi tựa hồ không ổn, lại bổ sung thêm một câu: [Em ấy biết trước kia chị ở cạnh nhà em, em đã nói với em ấy chúng ta là bạn rồi]
Ôn Ninh có chút thấp thổm, tựa hồ làm sai chuyện gì, nàng đoán Cố Trì Khê có thể hiểu được ý tứ.
Hai người dọc theo đường đi tiếp tục tham quan, nhưng không nhận được hồi âm, tham quan xong, Ôn Ninh đưa em họ đến bãi đậu xe rồi lái xe về nhà.
...!
Có dép của Cố Trì Khê trên tấm thảm trải sàn ở cửa, đồ vệ sinh cá nhân của Cố Trì Khê được đặt trong phòng tắm ở tầng một, quần áo của Cố Trì Khê vẫn treo trên ban công, khắp mọi ngóc ngách trong nhà đều có dấu vết của người kia.
Ôn Ninh nhận được tin nhắn của Cố Trì Khê, chỉ có một chữ: Được.
Bỗng nhiên có một cỗ chua xót dâng lên.
Không thể giải thích được, nàng giống như đã biến thành Cố Trì Khê, biết cô đang nghĩ gì, cảm nhận được nỗi đau của cô, nếm trải những cảm xúc chôn sâu trong cô thông qua một từ đơn giản này.
“Biểu tỷ, trong nhà chị còn có người khác sao?” Từ An Diêu đã đi một vòng trong phòng.
Ôn Ninh thu hồi suy nghĩ, gật đầu: "Ừm, bạn."
"Là tỷ tỷ kia sao?"
"Chị ấy thỉnh thoảng đến ở."
"Ò."
“Mấy ngày nay em ngủ phòng chị đi.” Ôn Ninh liếc nhìn hai gian phòng cho khách ở lầu một.
Tiểu cô nương đáp ứng rồi đi vào phòng bếp, vừa định mở tủ lạnh ra, nhìn thấy trên cửa dán đầy hai tờ giấy ghi đầy đủ nguyên liệu, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi gọi: “Biểu tỷ—“
“Sao vậy?” Ôn Ninh đi vào.
Từ An Diêu chỉ vào tờ giấy, hỏi: "Chị tuột huyết áp sao? Ngủ không ngon sao?"
“Không phải…” Ôn Ninh mặt không đổi sắc mà nói dối, “Dự phòng, chú ý ẩm thực, em trở về đừng nói bậy với mẹ em đó.”
Hai má lúm đồng tiền nhỏ lõm xuống, làm động tác OK, mở cửa tủ lạnh uống một ngụm nước: “Biểu tỷ, mẹ em nói chị rất vất vả, không cho em phiền toái chị, kỳ thực em cảm thấy đối với điều kiện của chị, gả cho người có tiền liền không thành vấn đề, như vậy chị có thể giảm bớt gánh nặng tài chính, nếu không một mình gánh vác sẽ rất mệt mỏi."
Ôn Ninh chột dạ rũ mắt xuống, cười hai tiếng: “Người có tiền không phải người ngốc.”
"Thật sự có ngốc a." Từ An Diêu uống cạn ly nước, kiên định nói, "Em nghĩ kỹ rồi, chồng tương lai của em nhất định phải có tiền, em đã đặt mục tiêu nhỏ trước rồi."
"..."
Những cô gái trẻ tuổi luôn thích mộng mơ như vậy.
Ôn Ninh cười cười, cũng không nghiêm túc, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nàng mở máy tính, cho em họ xem quá trình và kinh nghiệm phỏng vấn.
Thời gian chuẩn bị ba ngày nhanh chóng trôi qua, đêm trước ngày thi đầu tiên ở Giang Thành, Ôn Ninh cùng em họ bay đến Giang Thành trước, ở lại khách sạn, hôm sau đến địa điểm phỏng vấn, Đại học Hàng không Giang Thành.
Có người bắt đầu xếp hàng từ sáng sớm, nộp giấy đăng ký và lấy số theo thứ tự xếp hàng, đến 9h sáng đã có ít nhất cả nghìn người kéo đến.
Thoạt nhìn đều mặc áo sơ mi trắng và váy đen, cô gái trẻ tuổi với mái tóc bóng mượt.
Ôn Ninh đứng bên ngoài chờ.
Hai mươi người được chọn trong số hơn một nghìn người, cạnh tranh rất khốc liệt, nàng nhìn hàng dài, nhớ lại cảnh phỏng vấn tuyển dụng 5 năm trước, nàng là cô gái duy nhất trong đội toàn nam.
Nàng nghĩ rằng mình có rất ít hy vọng.
Mặc dù tờ thông tin tuyển dụng không ghi chỉ tuyển nam sinh nhưng nàng vẫn bị các đồng học dội một gáo nước lạnh.
——Nếu hãng hàng không là của nàng, nàng chắc chắn sẽ tuyển nam.
—— khẳng định không qua được, chẳng qua là bọn họ không có viết rõ mà thôi, tin hay không còn chưa vào cửa liền bị đuổi ra ngoài.
Sau đó, nàng đã thành công vượt qua cuộc phỏng vấn với công ty hàng không thứ hai.
Đó là Hoàn Á.
Ánh nắng cuối thu ôn hòa, mang theo cảm giác ấm áp, Ôn Ninh đi tới đi lui dưới tán cây, những đốm sáng di chuyển trên người và trên mặt nàng.
"Biểu tỷ--"
Từ An Diêu đi giày cao gót chạy tới, ôm lấy nàng: "Em đã vượt qua vòng sơ khảo rồi!"
Như mong đợi.
“Giỏi lắm.” Ôn Ninh cười xoa đầu cô, “Khi nào thi vòng 2?”
"Sáng mai."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, bắt taxi trở về khách sạn.
Trong bài kiểm tra đầu tiên, một nhóm mười người bước vào, đứng thành một hàng đối diện với giám khảo, mỉm cười trong mười giây, duỗi tay ra rồi đi vòng quanh phòng, chỉ có nhóm của Từ An Diêu là thông qua.
Tiểu cô nương rất tự hào.
Ngày thứ hai thi vòng hai, đầu tiên nộp tài liệu và chứng nhận, sau đó một nhóm tám người sẽ lần lượt giới thiệu về bản thân, giám khảo sẽ đặt câu hỏi ngẫu nhiên, mỗi người sẽ đọc to một đoạn tiếng Anh, còn có một mô phỏng kịch bản nhóm và một bài kiểm tra viết tiếng Anh.
Một nửa số người tham gia thi vòng hai cùng Từ An Diêup đã bị loại.
Tiểu cô nương còn tự hào hơn.
Buổi gặp mặt cuối cùng diễn ra tại trụ sở công ty.
Khi hai chị em trở về Lạc Thành, Từ An Diêu cho rằng mình đã ổn, nóng lòng muốn ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn chúc mừng, muốn đến Thung lũng Hạnh Phúc chơi, thư giãn một ngày, sau đó chuẩn bị cho cuộc họp cuối cùng vào ngày mốt.
Ôn Ninh chịu không nổi cô năn nỉ ỉ ôi, ngày mai đặt hai vé đi thung lũng hạnh phúc.
Xe taxi dừng ở lối vào tiểu khu, hai người đi xuống, bụng no đến mức đi không thoải mái, Từ An Diêu nửa người treo ở trên ngực Ôn Ninh, "Biểu tỷ, người quen còn phải xoát sao?"
"Ừ."
"A?"
Ôn Ninh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nhẹ nhõm nói: "Yên tâm, cũng không xoát quá lợi hại."
Đi dọc theo lối đi, ánh sáng trắng lạnh lẽo đổ bóng dài trên mặt đất, Từ An Diêu nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở cổng sân từ xa, chỉ tay nói: "Oa ——"
"Xe này của ai a?"
"..."
Ôn Ninh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, bước nhanh hơn, quả nhiên trong phòng lầu một đèn đã sáng.
Mông lung như sương mù.
“Có người trong nhà sao?” Em họ hoài nghi nhìn cổng rồi nhìn xe, rũ mắt xuống suy tư, tựa hồ đã hiểu ra cái gì.
Ôn Ninh không nói gì, đẩy cánh cửa sân khép hờ đi vào, Từ An Diêu theo sát nàng, lúc này, cửa phòng cho khách khép hờ bị mở ra, một bóng người cao gầy bước ra, ba người trực tiếp đối mặt.
Không khí bỗng trở nên khó xử.
Khung cảnh này có chút quen thuộc, tuy nhiên vị trí đã thay đổi, nhưng bầu không khí và tình huống hoàn toàn giống nhau.
Cố Trì Khê liếc nhìn em họ, dừng ở trên mặt Ôn Ninh, bình tĩnh nói: “Chị lấy đồ.” Cô nhấc chiếc túi trong tay lên.
Cô chỉ là bạn của nàng mà thôi.
Chỉ là một người bạn có chìa khóa nhà.
Ôn Ninh nhìn thấy trong mắt cô ẩn ẩn có chút mất mát, trái tim như có một vết nứt, cảm thấy đau âm ỉ.
Nàng giả vờ tự nhiên mà mỉm cười, khách khí hỏi: "Chị ăn cơm chưa?"
"Ừm."
"Có muốn ngồi một chút không?"
“Không,” Cố Trì Khê phối hợp với nàng, cười lắc đầu, “Còn có việc phải làm.”
"Cố tổng—" Em họ đột nhiên cười nói.
Cố Trì Khê quay mặt lại, khẽ gật đầu.
Em họ còn muốn nói cái gì, Ôn Ninh ngăn lại, cắt ngang nói: "Lần sau lại tới