Ôn Ninh sẽ không.
“Sẽ” nàng hiểu là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, cũng giống như nấu ăn chỉ biết nấu mà không biết nêm.
Nhưng dựa theo bản năng của thân thể, nàng rất muốn có được Cố Trì Khê.
Mưa ngoài cửa sổ kéo dài.
Cảm xúc bị điều động, Cố Trì Khê giống như con suối trào ra, uốn lượn quanh co.
Lối vào chỉ có kích thước bằng hạt đậu.
Ôn Ninh chăm chú nhìn một hồi, lại nhìn xuống ngón tay của mình, lại nhìn vào nơi đó, bất giác nhíu mày.
Quá nhỏ.
Tưởng tượng thôi đã thấy rất đau.
Nàng không thể làm được.
Nàng chưa có kinh nghiệm, còn là lần đầu tiên của tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Vạn nhất làm tỷ tỷ khó chịu, để lại hồi ức không tốt...!aiz.
Sớm biêt vậy đã làm bài tập trước.
"Ninh Ninh -"
"Hả?"
Lòng Cố Trì Khê tràn đầy chờ mong, lại đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh, không khỏi động đậy, "Làm sao vậy?"
Làm sao vậy?
Nàng có thể nói nàng không làm được sao!
Hai gò má Ôn Ninh hơi nóng, hít sâu một hơi, trong đầu hiện lại phim ảnh vừa xem qua, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mà hôn một cái...!
Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, trong nhà lại là cơn mưa nhỏ.
Cố Trì Khê không ngừng hít khí, cắn môi không phát ra âm thanh, mà Ôn Ninh thì có chút nghiện, giống như hút thạch, nàng cảm thấy miệng lợi hại hơn tay rất nhiều, không cần kỹ xảo gì, không cần thầy dạy cũng hiểu.
Nhưng--
Giữ cho miệng bận rộn mọi lúc không phải là biện pháp.
Ôn Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường, bò tới hôn lên môi Cố Trì Khê, mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong còn có mấy cái hộp nhỏ.
Các loại kiểu dáng màu sắc sặc sỡ.
Nàng ngẫu nhiên chọn một cái màu xanh.
Hửm?
Hạt sần?
Là nó.
Có lẽ là bởi vì sốt ruột, tay Ôn Ninh run run, thật lâu mới có thể lấy ra, nàng chưa từng đeo qua, đeo vào cũng vụng về, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.
“Ninh Bảo…” Cố Trì Khê mang ánh mắt mê ly nhìn nàng, “Chị giúp em.”
"..."
Thật mất mặt.
Ôn Ninh đỏ mặt, không dám cậy mạnh, nàng đã lãng phí một cái, lửa cháy còn lâu mới tắt.
Nàng đưa cho Cố Trì Khê cái mới, duỗi ngón trỏ ra.
Cố Trì Khê nhìn thấy nàng vụng về, cố nén cười lắc đầu: "Ngón giữa."
"……Ò."
Ôn Ninh ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt mất tự nhiên: "Chị lại bỏ vào ngăn kéo của em lúc nào vậy?"
Cố Trì Khê cười mà không nói lời nào, động tác thuần thục lưu loát đeo vào cho nàng.
Dưới ánh đèn, nửa đoạn phân bố một vòng chấm nhỏ, vừa nhìn đã rõ tác dụng của chúng, Ôn Ninh chợt hiểu ra, hóa ra "hạt sần" là có ý này?
“Được rồi, Ninh Bảo.” Cố Trì Khê hôn lên tay nàng, trong mắt có khắc chế ẩn nhẫn, như là mời gọi.
Ôn Ninh nhìn cái chấm, nhíu mày, thấp giọng nói: "Loại này sẽ làm chị không thoải mái..."
Vẫn là đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu.
Trái tim Cố Trì Khê đột nhiên ấm áp, cô cười ôn nhu nói: “Sẽ không.” Cô vòng tay ôm lấy Ôn Ninh, đặt lên tai nàng một nụ hôn, “Chỉ cần là Ninh Bảo liền rất thoải mái.”
"..."
Ôn Ninh mím môi, vẫn còn có chút lo lắng.
Rốt cuộc, nàng cũng không làm được.
Cố Trì Khê như nhìn thấu tâm tư của nàng, ôn nhu vuốt mặt nàng, sờ trán nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, tỷ tỷ dạy em."
Ôn Ninh xấu hổ mà quay mặt đi...!
Cho dù có người dạy, Ôn Ninh vẫn không hài lòng.
Không hài lòng với bản thân mình.
Nàng làm Cố Trì Khê đau, mặc dù người này vẫn luôn chịu đựng không hé răng, nhưng nàng có thể cảm thấy không thoải mái như vậy, có chút gượng ép.
Điều này làm nàng thất vọng.
Tay không bằng miệng, càng phải "học tập" nhiều.
Sáng hôm sau, Cố Trì Khê tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Ninh, mở mắt ra liền phát hiện Ninh Bảo đã dậy, đang nhìn mình thật sâu.
Đôi mắt kia tươi đẹp động lòng người.
Rất gần, linh hồn như bị chiếm đoạt.
Cố Trì Khê nhìn nàng, cười nhéo mũi nàng, "Em dậy lúc nào vậy?"
“Ba - năm phút.” Ôn Ninh cũng cười.
Chăn bông cùng trên giường ấm áp, thoang thoảng mùi sữa tắm cùng mùi cơ thể, thoải mái dễ chịu khiến người không muốn rời giường.
"Chị..." Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Còn đau không?"
Cố Trì Khê cho rằng nàng ám chỉ mặt, lắc đầu nói: "Đã sớm không đau."
"Không, ý em là—"
Ánh mắt Ôn Ninh rũ xuống, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cái kia."
"Hạt đậu" thật sự quá nhỏ, nàng không dám dùng sức, chỉ vừa động một ngón tay, nhưng lại cảm thấy mình bị thứ gì đó giống như cao su trói chặt, không dám nhúc nhích.
Cố Trì Khê nhìn thấy vẻ mặt tự trách của nàng, lập tức hiểu ra, có chút dở khóc dở cười, nói: "Không đau."
"Nhưng cũng không thoải mái, phải không?"
“Ninh Bảo rất tuyệt.” Cố Trì Khê hôn lên vành tai nàng.
Vừa nghe đã biết đó là những lời an ủi.
Ôn Ninh càng thêm bực bội, mím môi lẩm bẩm: “Sao lần đầu tiên ngày đó chị làm được…”
Không chỉ làm được, mà còn rất "thỏa mãn".
Tuy nàng không thừa nhận, nhưng nàng thực sự rất hưởng thụ.
"Bởi vì chị là tỷ tỷ."
Cố Trì Khê cười một tiếng, trở mình đè Ôn Ninh xuống, rũ mắt nhìn nàng: "Gọi tỷ tỷ đi."
"Không gọi."
"Tại sao?"
“Ấu trĩ.” Ôn Ninh hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi.
Cố Trì Khê hơi sững sờ, trong mắt hiện lên một tia mất mát, môi mím thành một đường thẳng, đầu tựa vào xương quai xanh của nàng, trầm mặc không nói.
Hôm qua Ninh Bảo gọi đại tỷ là "tỷ tỷ".
Cô ghen tị.
Ôn Ninh đối với một người chưa từng gặp mặt có thể dễ dàng xưng hô như vậy, nhưng hai người thân mật khăng khít, nhiều lần không mở miệng được, điều này khiến cô có chút khổ sở.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Ôn Ninh quay mặt lại, cằm tựa vào mái tóc mềm mượt trên đỉnh đầu Cố Trì Khê, "Em thật sự cảm thấy rất ấu trĩ, đều không còn nhỏ..."
"Ừm."
"Vợ."
"?"
"Vợ vợ vợ~" Ôn Ninh dỗ dành cô.
Cố Trì Khê bị kêu đến tâm đều ngọt, híp mắt cười, vỗ nhẹ vào đầu nàng, "Rời giường thôi."
Hai người nán lại một lúc, đứng dậy đi rửa mặt, Ôn Ninh cẩn thận kiểm tra mặt trái của Cố Trì Khê, chỗ sưng đã giảm bớt, nhưng vẫn còn chút dấu vết, nàng lấy khăn nóng chườm cho Cố Trì Khê, tự mình làm bữa sáng.
Hôm nay là tết Nguyên Đán.
Nhiều chính sách mới có hiệu lực từ ngày này.
Cố Trì Khê đang ngồi ở bàn ăn, một tay dùng khăn chườm mặt, một tay nghịch ipad, màn hình điện thoại bên cạnh cũng đang sáng, trên đó là tin nhắn của trợ lý.
Ôn Ninh đặt bữa sáng lên bàn, bưng cháo cho Cố Trì Khê, tùy ý liếc nhìn máy tính bảng của cô, "Hôm nay chị cũng đi làm sao?"
Ngữ khí yếu ớt miễn cưỡng.
Cố Trì Khê nghe vậy lập tức đặt máy tính bảng xuống, "Không có, xem tin nhắn."
“Muốn làm việc thì làm việc đi, em cũng không có nói không cho.” Ôn Ninh nhướng mày.
Cố Trì Khê lắc đầu, ngoan ngoãn cười: "Hôm nay đã đồng ý ở cùng nhau, sao có thể nuốt lời chứ?"
"Chậc."
Ôn Ninh cong môi cười, đẩy sủi cảo tôm yêu thích của cô và trứng ốp la qua.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Cố Trì Khê liếc nhìn, là tin nhắn của đại tỷ, hỏi vết thương trên mặt cô thế nào rồi.
Ngay khi cô trả lời, cuộc gọi đã đến.
Đại tỷ thay mặt nhị tỷ xin lỗi cô.
Cô nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, không đau không ngứa "ừm" một tiếng, hàn huyên một hồi rồi cúp điện thoại.
"Ai vậy?"
“Đại tỷ,” Cố Trì Khê gắp một cái sủi cảo tôm, “Thay Cố Cẩn Nhiên xin lỗi chị.”
Ôn Ninh sửng sốt, cau mày nói: "Tại sao phải thay cô ta? Không phải nên để kẻ điên kia trực tiếp xin lỗi chị sao?"
"Không có khả năng." Cố Trì Khê cười lạnh.
Cô cho sủi cảo tôm vào miệng, lớp vỏ mềm và dẻo, thịt tôm đầy đặn mềm mại, hương vị rất ngon.
Ôn Ninh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, loại người như vậy còn không cho là mình làm sai, lại càng không thể đi xin lỗi, quyền thế như vậy, không ai có thể làm gì nàng ta.
Nếu chỉ là cái tát tối qua, không xin lỗi cũng không sao, nàng cũng đã tát lại, xem như là trả thù.
Nhưng những chuyện khi dễ, giẫm đạp trong quá khứ...!Nghĩ thế nào cũng không nuốt nổi khẩu khí này.
Tay cầm đũa khẽ run lên.
Cố Trì Khê nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng, liền biết nàng đang nghĩ gì, trấn an nói: "Ninh Ninh, lúc trước chị tức giận, một dao kia cũng đã thay chị trả thù, từ nay về sau, cuộc sống của chúng ta không liên quan gì đến cô ta, coi như người này không tồn tại."
“Cô ta nhất định ghi hận một dao kia của chị, sẽ tùy thời trả thù chị.” Ôn Ninh tức giận nói.
.
||||| Truyện đề cử: Đích Thê Tại Thượng |||||
"Còn đại tỷ của chị, trong thời gian ngắn đột nhiên thân thiện, nhất định là không có ý tốt, bọn họ là tỷ muội, chúng ta cũng không biết phía sau có âm mưu gì, chị vẫn nên tránh xa cô ấy một chút."
Cố Trì Khê cười nói: "Nếu đại tỷ muốn nhằm vào chị, cũng không cần âm mưu sau lưng, bất quá em nói có lý, chị sẽ suy nghĩ kỹ, yên tâm đi."
Mặc dù dần dần buông bỏ phòng bị, nhưng cô cũng không phải là không nghi ngờ, một người không thể thay đổi trong thời gian ngắn, nhưng cô lại không biết mục đích của đối phương.
Trên thế giới này, người duy nhất cô có thể tin tưởng cùng dựa sát chỉ có Ôn Ninh.
"Đúng rồi, em họ của em huấn luyện thế nào rồi? Em đến thăm em ấy chưa?" Đổi chủ đề,