Hình bóng trong tầm nhìn rất mơ hồ.
Một, hai, ba… Rất lâu sau mới hòa làm một, trở nên rõ ràng.
Là Ninh Bảo.
Cô đã chết rồi sao? Liên tục nhìn thấy người duy nhất mình nghĩ đến khi còn sống.
Cố Trì Khê đã có một giấc mơ.
Cảnh trong mơ là một thế giới trắng xóa bao la, cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có sương mù, sương mù lạnh băng cùng làn nước vây lấy cô, khiến cô không thể thở, không thể mở mắt, không ngừng rơi xuống, rơi xuống...!
Sau đó rơi vào bóng tối.
Sương tan, nước biến mất, cô đi về phía trước trong bóng tối, toàn thân nóng đến mức tưởng chừng như bị thiêu thành tro.
Đi không biết bao lâu, trước mặt cô xuất hiện một tia sáng, giống như là lối ra, cô đưa tay về phía ánh sáng, bóng người cha đã khuất của cô dần dần hiện ra trong ánh sáng.
Ông mỉm cười nhìn cô, gọi cô là "Khê Khê" như khi còn rất nhỏ, dang rộng vòng tay với cô, nói: Đến đây với baba.
Cô không kiểm soát mà bước về phía trước.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy người nhà vào thời điểm đáng sợ và bất lực nhất, nhưng cô lại không vui chút nào, bản năng cảm thấy sợ hãi và muốn quay trở lại, nhưng cô bị một lực vô hình kéo lại, ánh sáng giống như một lực hấp dẫn khổng lồ.
"Tỷ tỷ……"
Có người đang gọi cô.
Cô đột nhiên dừng lại, chạy về hướng phát ra âm thanh, cho dù cha cô ở phía sau gọi thế nào cô cũng sẽ không quay đầu lại—cô sẽ không quay về quá khứ, kia không phải là một nơi tốt đẹp.
Chạy và chạy, ánh sáng cùng âm thanh, tiếng gọi của cha, đều biến mất.
Chỉ có âm thanh ong ong.
Cô nằm trong không gian chật hẹp, giống như bị ruồi nhặng bủa vây, nâng mí mắt nặng trĩu lên, nhìn thấy vô số bóng đen đong đưa,cô không phân biệt được, nhưng trong bóng tối có một ý thức cho cô biết đó là ai.
"Ninh Bảo..."
Cố Trì Khê dùng hết sức hét lên tên người yêu, nhưng cô không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, không thể giơ tay, không thể xoay cổ, chỉ có thể nhìn.
Rất mệt, rất buồn ngủ.
Thần kinh Ôn Ninh thả lỏng, nước mắt lập tức chảy xuống trên mặt, "Là em...!em ở đây, em ở đây, tỷ tỷ..."
Nàng khóc vì vui sướng.
Tỷ tỷ không quên nàng, cô vẫn nhớ nàng là "Ninh Bảo"!
Ôn Ninh cười, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng nức nở, nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi xuống ga trải giường, thấm ướt một mảng lớn.
Cảm ơn trời đất.
Nàng đã nghĩ rằng mình sẽ mất đi cô.
Cố Trì Khê rũ mắt nhìn nàng, gian nan nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra, cô chỉ thấy Ninh Bảo đang khóc, môi mấp máy, nhưng giọng nói lại quá nhỏ không thể nghe rõ.
Ong ong --
“Đừng khóc…” Cô cố gắng nói ra hai chữ, thanh âm như muỗi kêu.
Cơ thể mệt mỏi lại buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Có chút không chịu nổi.
Khuôn mặt Ôn Ninh trong tầm mắt của cô càng lúc càng nhỏ.
Cô nhắm mắt lại, ý thức rơi vào hỗn loạn...!
“Tỷ tỷ?” Ôn Ninh hoảng hốt một lúc, vội nhấn chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ trực đến xem, nói là bình thường, bệnh nhân chấn động não giai đoạn đầu sợ ánh sáng, buồn ngủ, không có nhiều thời gian để tỉnh nên cần nghỉ ngơi đầy đủ.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
...!
Nửa đêm, mưa tuyết rơi.
Ôn Ninh bị đánh thức, mở mắt ra mới phát hiện mình không cẩn thận ngủ quên ở mép giường, đứng dậy vươn vai đi ra ban công nhìn một chút.
Bên ngoài gió thổi dữ dội, mưa tuyết bay, nàng rùng mình đóng cửa sổ ban công lại, thanh âm bỗng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều.
Quay trở lại phòng, đóng cửa ban công.
Bệnh viện về đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có y tá túc trực đi lại trong hành lang.
Người trên giường bệnh vẫn hôn mê, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn, một tia sáng yếu ớt từ cửa sổ nhỏ trên cửa lọt vào, mơ hồ soi rõ khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.
Ôn Ninh dựa vào bên giường, thật sâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Trì Khê, vén sợi tóc lòa xòa trên trán, lộ ra băng gạc thật dày, trái tim lại kịch liệt co giật, đau như kim châm.
Nàng cúi đầu hôn lên mi mắt cô.
Tuy suy yếu nằm trên giường bệnh, nhưng khuôn mặt này vẫn xinh đẹp như một bức tranh vẽ không quá nhiều màu lem, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo, vừa nhìn cảm thấy quả thực là vô vị như nước lọc, lại xem thì có chút ngọt ngào, cảm giác cấm dục, càng nhìn càng câu nhân.
Ôn Ninh không nhịn được lại hôn lên vành tai cô.
Ngón tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay, sờ vào có cảm giác mát lạnh, Ôn Ninh giật mình, nhìn qua rồi nhẹ nhàng chậm chạp đặt xuống giường.
Bàn tay cầm kim còn lạnh hơn.
Ôn Ninh cẩn thận tránh mũi kim, ủ ấm cho cô một hồi, dần dần cảm nhận được hơi nóng, cúi đầu ghé sát vào, mím môi hôn cô.
Lúc đó là hai giờ sáng.
Sau nửa đêm, Ôn Ninh càng ngày càng lên tinh thần, khi sắc trời dần dần trắng xóa, nàng lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lúc sáu giờ, Đàm Giai mang theo túi lớn túi nhỏ đến.
Đồ dùng hàng ngày mới, quần áo để thay, còn có bữa sáng.
Hai người thu dọn đồ đạc thỏa đáng, Ôn Ninh đại khái là đem chuyện tối hôm qua nói cho cô biết, cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.
Ăn xong, Ôn Ninh thu dọn sạch sẽ, nhỏ giọng nói: "Đàm trợ lý, phiền toái cô rồi."
“Cũng là công việc của tôi, không cần khách khí như vậy.” Đàm Giai cười cười, đem rác vứt đi, trở lại rửa tay.
"Tôi đã giải thích rõ ràng với đám người Khang phó tổng.
Trong khoảng thời gian này, tôi và họ chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề của công ty, để Cố tổng yên tâm dưỡng bệnh."
Ôn Ninh ừ, ngáp một cái.
Lúc này bác sĩ và y tá đẩy cửa đi vào, nàng lập tức lên tinh thần.
Y tá thay bình truyền dịch, bác sĩ hỏi thăm tình hình, giải thích vài câu, khi tỉnh lại cần làm thêm kiểm tra.
Bên ngoài mưa đã tạnh.
Ôn Ninh tựa vào bên giường, liên tục ngáp, lại không chịu nhắm mắt, sợ ngủ quên thời điểm Cố Trì Khê tỉnh lại.
Nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, cơ thể thúc giục, nơi nào có thể chịu được.
Mí mắt trên dưới của nàng đang đánh nhau, đầu gật gà gật gù.
“Ôn cơ trưởng, ngài nằm xuống ngủ một lát đi.” Đàm Giai chịu không nổi nữa, an ủi nàng: “Tối qua tôi lâm thời thu xếp, sáng nay không có việc gì, tôi trông thay ngài."
"Không……"
Nàng còn chưa kịp từ chối, Đàm Giai lại cắt ngang: "Buổi chiều còn phải đến đồn cảnh sát giao thông, không nghỉ ngơi thật tốt thì làm sao có tinh thần?"
Ôn Ninh sửng sốt.
Từ tối qua đến giờ, nàng chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Cố Trì Khê, không để ý đến nguyên nhân dẫn đến vào bệnh viện - tai nạn xe cộ.
Nếu tai nạn kiểu này xảy ra, cảnh sát giao thông phải điều tra.
“Cảnh sát giao thông có gọi cho cô không?” Nàng hỏi.
Đàm Giai: "Có, vụ tai nạn đang được điều tra, xe của Cố tổng và đồ đạc đã được vớt lên, người nhà đến đó lấy thì tốt hơn."
Hai chữ "người nhà" đâm thẳng vào trái tim Ôn Ninh.
Tan ra một dòng điện ấm áp...!
Nàng đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi xuống giường bên cạnh, cởi giày nằm xuống, "Vậy tôi ngủ một lát, khi nào chị ấy tỉnh nhớ gọi tôi." Nói xong, nàng miễn cưỡng nhìn người còn đang hôn mê.
“Được.” Đàm Giai giũ chăn ra đắp cho nàng.
Vốn dĩ hôm nay Ôn Ninh có chuyến bay, đáng lẽ phải chấm công lúc sáu giờ, nhưng tình huống này, nàng chỉ có thể tạm thời xin nghỉ phép và tìm người thay thế, Đàm Giai đã an bài cho nàng.
Một ngày không chợp mắt, nằm xuống chưa đến năm phút thì đã ngủ thiếp đi.
...!
Khi thức dậy lần nữa thì đã là giữa trưa.
Trong khoảng thời gian này, Cố Trì Khê vẫn chưa tỉnh, chỉ có y tá đi vào thay bình truyền dịch, Đàm Giai mua cơm trưa, ăn xong, Ôn Ninh đi thanh toán viện phí.
Ôn Ninh đến đồn cảnh sát giao thông, nhìn thấy xe của Cố Trì Khê.
Phần đầu xe biến dạng nghiêm trọng, cửa tài xế vỡ vụn, không gian bên trong không còn nguyên vẹn, kính chắn gió vỡ thành bông tuyết nhưng vẫn dính chặt vào nhau, toàn bộ 12 túi khí bung ra, phần sau của xe hư hỏng không nghiêm trọng.
Xe thể thao màu bạc vốn đẹp đẽ nay đã trở thành một đống phế thải và sắt vụn.
Ôn Ninh đau lòng, yên lặng nói với nó: Cảm ơn.
Cảnh sát giao thông đặt một số câu hỏi, yêu cầu nàng làm bản tường trình và đưa cho nàng những thứ vớt được từ dưới nước, “Từ video giám sát, tài xế gây tai nạn đã cố tình đâm vào vợ cô từ phía sau bên phải, sau đó cô ấy tránh xe tải ngược chiều, bẻ lái gấp sang phải, trời mưa đường trơn, xe mất lái lao xuống cầu...!Rất may đội thi công nhìn thấy, ứng cứu kịp thời, nếu không thì..."
“Ừm, tôi hiểu.” Ôn Ninh ngắt lời, giương khóe môi.
"Người lái xe gây tai nạn đã bỏ trốn, nhưng anh ta sẽ sớm bị bắt.
Nguyên nhân cụ thể của việc cố ý đâm vào người khác hay anh ta có uống rượu lái xe hay không vẫn cần chờ điều tra, sau đó chúng ta sẽ nói về việc bồi thường.
Tùy thời liên hệ với bảo trì." Tiểu ca cảnh sát giao thông một đường đưa nàng ra ngoài.
Ôn Ninh hơi cúi đầu với hắn: "Cảm ơn."
Một ngọn lửa vô danh bùng cháy trong lòng nàng.
Cố ý, chạy trốn.
Những lời như vậy có nghĩa là bản chất của sự việc rất ác liệt, nghe đến khiến người phải nghiến răng nghiến lợi.
Trở lại trong xe, Ôn Ninh không kịp chờ đợi lục lọi đồ nhặt được.
Túi xách, gối, chuông gió bình an, cáp sạc...!
Không vớt được hết đồ đạc, hầu hết lấy được từ trong xe, số còn lại vương vãi dưới nước, nếu là đồ vật nhỏ vụn vặn thì khi chìm xuống sẽ rất khó vớt lên.
Điện thoại, chứng minh thư, thẻ ngân