“Ba, mẹ, hau người đi đâu vậy? Chờ con với” - Lạc Tuyết nhìn hai người trước mắt mình đang dần dần rời xa khiến cô không khỏi hoảng hốt. Muốn chạy về phía họ nhưng mãi không nhấc bước chân lên được, cô chỉ biết đứng yên đó vô vọng nhìn về phía bóng hai người càng khuất xa
“Ba… mẹ… đừng đi mà…” - giọng Lạc Tuyết nghẹn lại, mắt cô mờ dần nhìn về phía xa - “Đừng đi… đừng đi mà… cho con theo với…”
“Tuyết nhi, Tuyết nhi! Tỉnh mau tỉnh! Có ta ở đây rồi!”
Lạc Tuyết đang ở trong tiềm thức nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy lo lắng vang lên khiến cô không khỏi đưa mắt nhìn, chần chừ quay về phía hai người kia - “Ba… mẹ…”
“Tuyết nhi con mau về với hạnh phúc của mình đi, đừng chần chừ, mau lên”
“Tuyết nhi! Tuyết nhi!”
Giọng nói quen thuộc kia lại vang lên khiến Lạc Tuyết ngập ngừng một hồi rồi mới quay đầu lại, phía sau vang lên câu nói - “Tuyết nhi, chúng ta sẽ luôn ở bên con”. Lạc Tuyết mỉm cười khẽ chạm lên sợi dây chuyền trên cổ rồi vội vàng chạy về phía giọng nói quen thuộc khiến cô thập phần nhớ thương kia.
“Tuyết nhi! Tỉnh? Tỉnh!”
Lạc Tuyết từ từ mở mắt ra, cơn đau đầu ập tới khiến cô khẽ nhíu mày, đập vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt với đủ loại cảm xúc phức tạp đang nhìn cô. Vui có, đau lòng có, xót thương có, tức giận có, lo lắng có.. Tất cả đều được cô thu vào trong đáy mắt.
“Sư phụ, ta…”
Chưa kịp nói hết câu, Lạc Tuyết đã bị người kia đè xuống, lại chưa kịp a một tiếng, miệng nhỏ đã bị người kia điên cuồng chiếm lấy khiến cô không khỏi thất kinh.
“Sư phụ, người…” - Vật lộn một hồi, Lạc Tuyết được thả ra, môi nhỏ sau khi bị chà đạp hơi sưng đỏ lên, khóe miệng còn vương tia nước lấp lánh, hai má đỏ lên,ánh mắt mơ hồ, quần áo xộc xệch nhìn người trước mắt. Môi vừa mới mấp máy được vài câu lại bị người kia đem tất cả nuốt vào.
Vũ Phong vốn dĩ là lo sợ muốn chết! Sau khi từ chỗ Lưu Cơ về, Lạc Tuyết đang yên đang lành bỗng dưng bệnh nặng, sốt cao không ngớt suốt một tuần liền, dù làm cách nào cũng không tỉnh dậy! Sau đó hắn lúc nào cũng túc trực ở bên giường Lạc Tuyết chăm lo cho cô, nhìn cô nhíu mày đau lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm, lại khóc không ngừng khiến hắn không khỏi hoảng sợ, tâm tư rối loạn, rõ là đau lòng muốn chết nhưng không làm được gì, chỉ biết ở bên cạnh cô chờ mong! Nay lại thấy Lạc Tuyết tỉnh dậy khiến hắn không khỏi vui mừng, lại kèm theo cảm xúc dồn nén từ khi Lạc Tuyết biến mất ngay bây giờ bùng nổ!
Lúc đầu hắn chỉ định trừng phạt cô một chút thôi~ Nhưng sau khi làm xong hắn mới thấy hối hận! Cô cứ thế cư nhiên bày ra một bộ dáng nhu tình mê người hấp dẫn hắn! (Cáo: Đại ca cứ thế bị ảo tưởng =))) )
Dường như hôn thôi là không đủ, Vũ Phong từ đôi môi mêm trượt xuống cái cổ nhỏ nhắn mềm mại, rồi xương quai xanh mảnh khảnh lưu lại nhiều dấu vết..
Lạc Tuyết đang trầm luân trong vòng tay của Vũ Phong bỗng dưng ý thức lại, vội vàng chống tay ngăn trở ma trảo của Vũ Phong khiến hắn không khỏi nhíu mày.
“Sư phụ, ngươi chú ý kiềm chế hành động không đứng đắn!” - Lạc Tuyết khó khăn đẩy Vũ Phong ra, tránh né không cho hắn chặn lời mình.
“Lâu ngày không gặp, sư phụ ở cùng một chỗ với sư mẫu Lan Ngọc không ngờ lại trở thành bộ dạng cuồng nhiệt như vậy” - Nhắc tới đây đáy mắt Lạc Tuyết lạnh đi một chút, nụ cười cũng có phần chua chát khi nhớ lại chuyện trước đây - “Cũng phải nhỉ, người ta nóng bỏng như vậy, chẳng trách nha”
“Nàng bớt hồ nháo đi” - Vũ Phong kéo hai tay Lạc Tuyết giữ lại trên đỉnh đầu không cho người kia thoát ra.
“Ta hồ nháo cái gì? Bộ không phải hả? Từ lúc ta đi dám chắc ngươi cùng người kia có không ít kỉ niệm đẹp nhỉ?” - Như bị dẫm trúng đuôi, Lạc Tuyết liền xù lông lên, bao nhiêu uất ức đều tuông ra - “Ta biết ta sai khi đi không nói ngươi, nên xong việc liền vội vàng đi về, lại thấy ngươi tay trong tay nàng nàng chàng chàng với người khác ức hiếp ta!”
Vũ Phong nghe Lạc Tuyết nói vậy khẽ khựng lại một chút.
“Ngươi đã không bảo vệ ta thì thôi, còn cùng với ả đàn bà ngực bự kia ức hiếp ta! Rõ ràng là