Ly hôn, có lẽ được!Nghĩ tới đây, Giang Tả liền đi ra phòng khác, hắn nhớ bản thân có in sẵn một đơn ly hôn.
Nói tới, hắn lại thực không biết dùng thứ này thế nào, chẳng qua là thấy trong phim, ai ly hôn cũng cần có cái này, cho nên hắn tìm mẫu trên mạng, sau đó tự sửa lại cho bản thân.
Như vậy, có ly hôn cũng tương đối ra dáng.
Năm đó, thực không rõ hắn nghĩ thế nào, là muốn ly hôn thật, hay dùng thứ này uy hiếp Tô Kỳ?Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng là Tô Kỳ đồng ý, bọn họ thuận lợi ly hôn bằng mồm, sau đó hắn gặp kỳ ngộ!Suy nghĩ một chút, Giang Tả cũng không hiểu nổi.
Không nghĩ nhiều, Giang Tả liền lấy tờ đơn ly hôn trong ngăn kéo ra, sau đó để lên bàn, bây giờ là chờ Tô Kỳ trở lại.
Chẳng qua không bao lâu, Giang Tả lại thu được một thông báo, là của Tập đoàn Thiên Hòa:Phá Hiểu đạo hữu, ủy thác số 001098013988 của ngài đã hoàn thành, vật phẩm ủy thác “Thiết mộc” đã gửi tới thương khố Nhị bộ, xin mau sớm tới nhận.
(Thương khố Nhị bộ)Giang Tả khẽ mỉm cười, xem ra đám người kia cũng không cự tuyệt trả tiền, về phần cái là hậu tạ, căn bản là lừa người.
Bây giờ còn là buổi sáng, cho nên Giang Tả trực tiếp ra cửa đi tới Tập đoàn Thiên Hòa.
Chiều Tô Kỳ mới về, giờ hắn đi cũng không ảnh hưởng lắm.
Giang Tả thu đem chiếc nhẫn xỏ vào trong vòng bạc, hắn hiểu đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài, cho nên không đeo trên tay.
Mà chủ yếu là do chiếc nhẫn này quá rõ ràng, người tinh mắt là có thể thấy, cũng phát giác đây là một cái không gian giới chỉ.
Hắn cần chờ Tiên Thiên nhị khí khôi phục, sau đó phong ấn chiếc nhẫn này lại, khi đó, trong mắt người khác, đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường.
Dùng Trận pháp Phong ấn thì cũng được, nhưng không tiện cùng bảo mật như Tiên Thiên nhị khí.
Về vầ trứng hậu duệ Thánh thú cùng Linh bài, Giang Tả đương nhiên ném cả vào trong không gian giới chỉ.
Không bao lâu, Giang Tả đã tới Tập đoàn Thiên Hòa, về phần thương khố ở đâu, Giang Tả tùy tiện hỏi một người là biết.
Thương khố cũng không ở cùng tầng với bộ phận thị trường, là là ở tầng trên.
Trận pháp cùng cấp chế nơi này nghiêm cẩn hơn tầng dưới nhiều.
Giang Tả hỏi người đứng trong đại sảnh:- Tôi muốn tới lấy đồ, đi đâu để lấy vậy?Người chỉ dẫn nói:- Thẻ công tác.
Giang Tả đưa thẻ công tác cho đối phương quét, sau đó được đối phương cho biết:- Thương khố số 3.
Giang Tả đi tới thương khố số ba, nơi này cũng có mấy người, bên cạnh còn có một vị trung niên.
Đại khái là bảo vệ thương khố.
Giang Tả nhìn qua những người tới lấy đồ, có vẻ như đều là dùng thẻ công tác để kiểm tra vị trí vật phẩm, sau đó liền có thể đi lấy đồ của mình.
Giang Tả cảm khái:- Đúng như đi lấy chuyển phát nhanh vậy!Có điều như vậy cũng an toàn hơn nhiều, ít nhất sẽ không bị kẻ khác lĩnh mất.
Nhưng nếu thẻ công tác bị mấy, vậy đúng là không còn gì để nói.
Trên thẻ công tác không có hình, có hình cũng vô dụng, có thể dịch dung a.
Cho nên nếu không thấy thẻ công tác đâu, phải lập tức báo mất giấy tờ.
Sau khi Giang Tả tìm được Thiết mộc của mình, lúc này lại thấy một cô gái nhỏ xuất hiện bên cạnh.
Nhìn qua một cái, là Tây Môn Linh Lung.
Lúc này Tây Môn Linh Lung cũng nhìn thấy Giang Tả:- Là anh sao, a, hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi.
Giang Tả nhàn nhạt:- Giao dịch mà thôi!Tây Môn Linh Lung: “…”Người này không biết nói chuyện sao?- Đúng rồi, không phải anh có một quả trứng Linh thú sao? Nhất định là anh không biết ấp thế nào, tôi có thể dạy anh!- Tôi biết!“…”Người này thực không thức thời, Tây Môn Linh Lung đã không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Thiết mộc chỉ dài chừng một mét, nhưng rễ cây được giữ khá tốt, còn có đất bao quanh, cho nên mang về cũng khá phiền toái.
Giang Tả chỉ có thể dùng không gian giới chỉ mang về.
Tìm được chỗ không người, Giang Tả liền bỏ đồ vào trong giới chỉ.
Sau đó liền rời khỏi thương khố.
Chỉ là vừa ra khỏi thương khố, điện thoại của hắn lại rung lên, là Trần Ức gọi tới.
- Tìm tôi sao?Bắt điện thoại, Giang Tả hỏi.
- Tả ca, giang hồ cấp cứu chúng tôi trả tiền!Trần Ức cuống quýt nói.
Giang Tả hỏi:- Chuyện gì?Nếu như chỉ