Giang Tả thử thử đồng tiền, cũng không quay đầu, nói:- Cái này là đào được sao? Nơi này không phải tiệm đồ cổ chính quy à?Cô gái nhướn mày:- Tiểu huynh đệ, chớ có nói lung tung, nơi này của tôi làm ăn đàng hoàng, không giống một số người!Cô gái kia nói tới câu sau cùng, đồng thời liếc sang tên to con.
Tên to con lạnh lùng:- Tiểu huynh đệ, cậu có ý gì?Giang Tả xoay người nhìn tên to con:- Tôi muốn hỏi anh một việc, vật này đào từ nơi nào?Giang Tả cầm một đồng tiền sắt, đưa tới cho tên to con.
Đồng tiền sắt này giống như đồng xu, ban đầu Giang Tả định thử xem có thuận tay hay không, chẳng qua vừa nhìn kỹ, đã liền kinh động.
Đây căn bản không phải tiền sắt, thứ này cũng không phải đồ cổ bình thường.
Cho nên hắn muốn biết, thứ này lấy ra từ đâu.
- Cậu muốn mua? Không mua thì đừng hỏi.
Giang Tả cười nói:- Tôi mua, anh ra giá, có điều tôi muốn tất cả, đây mới chỉ là một bộ phận thôi, hẳn phải còn chừng này nữa!Đúng, Giang Tả tính được, số này mới là một nửa thôi.
Đồng sắt như này, hẳn phải có bảy mươi hai đồng, nhưng ở đây chỉ có ba mươi sáu.
Tên to con cười nói:- Được, bán cho cậu mười ngàn!Nghe tên to con ra giá, cô gái kia liền cau mày, thầm nói: Ngu xuẩn, giá cả có thể tùy tiện báo sao? Không biết lai lịch đối phương mà đã làm bậy, thực không biết sao có thể sống tới giờ.
Giang Tả lại không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy người này đúng là thoải mái.
Giang Tả lập tức nói:- Được, mười ngàn thì mười ngàn.
Thấy Giang Tả định chuyển tiền, tên to con cười nói:- Tiểu huynh đệ, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi nói là một miếng mười ngàn!Giang Tả ngừng tay, nói:- Tôi nghĩ anh hiểu sai, tôi vốn định chuyển một miếng mười ngàn.
Lúc này, tới phiên tên to con kinh ngạc, có điều rất nhanh liền cười, có tiền không kiếm thì đúng là ngu:- Được, trả tiền trước đi!Giang Tả nhàn nhạt nói:- Tiền không thành vấn đề, tôi muốn biết cái này đào ở đâu, hơn nữa muốn toàn bộ số còn lại.
Tên to còn cười ha ha:- Khng thành vấn đề.
Sau đó sắc mặt khẽ đổi, mở miệng nói:- Có điều số còn lại, một đồng hai mươi ngàn.
Giang Tả cau mày:- Anh cảm thấy tôi là dê béo sao?Tên to con cườ nói:- Sao lại là dê béo được? Đây là thấy cậu có tiền, tôn trọng cậu, người nghèo muốn mua tôi cũng không bán, chớ nói chi là tăng giá.
Giang Tả ngây một chút, nhìn đối phương.
- Theo ý của anh, nếu như tôi phế anh tại chỗ, như vậy cũng là coi trọng anh? Dù sao, người bình thường cũng không thể khiến tôi động thủ được!Tên đại hán ngây người, lui hai bước, sau đó người phía sau liền muốn tiến lên:- Tiểu tử, chúng tôi đang nói chuyện làm ăn đàng hoàng, đừng nghĩ rằng chúng tôi dễ dọa.
Cô gái kia lập tức cả kinh, nói:- Này, nơi này có bảo vệ đó? Mấy người không được muốn làm gì là làm đâu!Tên to con nhìn qua cô gái, do dự một chút, sau đó ra hiệu cho người phía sau lui lại, quay sang nói với Giang Tả:- Được, vẫn một miếng mười ngàn.
Giang Tả lắc đầu:- Không, tôi đổi ý rồi.
Tên to con sửng sốt:- Tiểu tử, cậu có ý gì?Giang Tả:- Ý nghĩa trên mặt chữ!Tên to con trực tiếp nắm cổ áo Giang Tả:- Rượu mời không thích, thích rượu phạt đúng không?Giang Tả lạnh nhạt nhìn lại, sau đó bắt lấy tay đối phương, tiếp đó khẽ dùng sức.
Rắc rắc, cả đám đều nghe được tiếng xương vỡ.
- A a a a a a a a a a a a!!!!Tên to con lập tức ôm tay kêu to.
- Lang ca, anh sao rồi, Lang ca?Đám to con còn lại lập tức vây quanh hỏi han, một chút suy nghĩ tới đánh Giang Tả cũng không có.
Giang Tả nhàn nhạt nói:- Chưa chết được, bây giờ nói cho tôi biết, số tiền sắt còn lại ở đâu? Nếu không tôi không ngại để các anh theo bước.
Lúc này, cô gái kia nói:- Huynh đệ, bọn họ rất nổi danh ở đây, cậu vẫn nên tránh trước đi.
Giang Tả không để ý tới đối phương, chỉ nhìn đám to con, hắn cần câu trả lời.
Một trong đám to con nhìn Giang Tả, run rẩy nói:- Tôi, tôi gọi người kia tới.
Người này cầm điện thoại không ngừng run rẩy, không