Mặc Ngôn trực tiếp phản bác:- Cướp cái gì mà cướp, mỗi người chỉ có cơ hội một lần, chưa nghĩ được câu trả lời, tùy tiện cướp không phải là vứt cơ hội sao.
Xích Huyết Đồng Tử tức giận nói:- Cô cho rằng người bên cạnh cô là ai?Mặc Ngôn nhìn sang Giang Tả, lập tức bừng tỉnh, đúng nha, ở đây có đại lão, ánh mắt hơn xa bình thường, nếu hắn không biết, sợ là không ai trong họ biết.
Lúc này, Linh thạch đã lại bị Đan Tuyết ma nữ cướp, Đan Tuyết ma nữ nhìn Linh thạch:- Không phải Cửu phẩm, vậy nhất định là Bát phẩm, đúng không?Đúng cái rắm!Bảo vật như khinh bỉ Đan Tuyết ma nữ một cái, sau đó không quay đầu, trở lại trong trận.
Lúc này, Mặc Ngôn mới vẫy tay bắt được bảo vật.
Có điều, cũng không ai coi trọng Mặc Ngôn, Mặc Ngôn cũng mặc kệ, đem bảo vật đưa cho Giang Tả.
Giang Tả nhìn vật này, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lúc mọi người còn tưởng Giang Tả cũng không biết, Giang Tả liền nói:- Huyễn Linh thạch, rác rưởi vô dụng.
Ngoại trừ che đậy tai mắt, không có tác dụng nào.
Rắc một tiếng, trong ánh mắt đám người, giam cầm quanh Huyễn Linh thạch biến mất.
Sau đó Huyễn Linh thạch rơi vào trong tay Mặc Ngôn.
Lần này, tất cả cùng nhìn sang Giang Tả, nhưng thấy tu vi mới chỉ 1.
3, lập tức mất hứng thú.
Hơn nữa, thứ này chỉ là Huyễn Linh thạch mà thôi, cũng không ai để ý nữa.
Mặc Ngôn hỏi Giang Tả:- Đại lão muốn không? Rác rưởi vô dụng, không bằng cho tôi.
Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc:- Cô lấy làm gì?- Gửi vào nhóm để khoe khoang nha, tôi có một viên Cửu phẩm Linh thạch, đảm bảo khiến vô số người hâm một, không chừng còn có người cầu bao nuôi.
Xích Huyết Đồng Tử: “…”Giang Tả cũng câm lặng, có điều hắn cũng không định cầm thứ này về, cho nên trực tiếp cho Mặc Ngôn.
Món bảo vật thứ hai xuất hiện, chẳng qua vừa mới hiện, Mặc Ngôn đã hưng phấn nói:- A, tôi biết cái này, tôi, tôi.
Mặc Ngôn khống chế Thanh Long bay qua, lần này Bạch Hổ cũng bay tới.
Mặc Ngôn đắc ý:- Lần này gần tôi hơn, cô không kịp rồi.
Trong lúc Mặc Ngôn đang muốn cướp bảo vật, Thanh Long đột nhiên bị đụng bay ra ngoài, là Bạch Hổ lao tới.
Đan Tuyết ma nữ khinh thường:- Ai muốn cướp với cô, tôi chỉ không muốn cô đạt được thôi.
Bảo vật bị Huyền Vũ thu lấy, là tên thanh niên mặt sẹo.
Mặc Ngôn hung tợn nhìn Đan Tuyết ma nữ, hừ lạnh:- Có lúc bắt cô phải khóc.
Đan Tuyết ma nữ tự nhiên không sợ:- Ai khóc còn khó nói.
Hào quang tán đi, là một thanh Thất Huyền cầm.
Tên thanh niên mặt sẹo nhìn Thất Huyền cầm, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt:- Cầm gỗ lim, pháp bảo âm luật Nhị giai, rác rưởi.
Giam cầm biến mất, thanh niên mặt sẹo trực tiếp ném Thất Huyền cầm cho phụ trợ.
Mặc Ngôn khinh thường:- Trước kia không thấy anh hào phóng như vậy nha? Coi thường Nhị giai pháp bảo? Nhà giàu mới nổi sao?Thanh niên mặt sẹo căn bản không muốn quan tâm Mặc Ngôn.
Xích Huyết Đồng Tử cũng nói:- Cô có thể bớt lời được không, cướp đồ đi.
Mấy lượt sau đó, cơ bản mỗi người đều có thu hoạch, chẳng qua lúc giám định, mỗi người đều bổ sung hai chữ “rác rưởi” ở cuối.
Mặc Ngôn cũng vui vẻ cướp được một cái túi đeo lưng, trời mới biết vì sao có vật này.
Hơn nữa, Mặc Ngôn còn biết thứ này là gì.
Giang Tả nhìn qua, thực sự chỉ là một cái túi bình thường.
Giang Tả thở dài, mấy thứ này, là đồ thải của mấy vị đại lão kia chứ?Quả nhiên, muốn tìm được thứ tốt ở đây, căn bản là khó.
Lúc này, Mặc Ngôn lại cướp được một món, là một cây búa.
Mặc Ngôn cười ha ha:- Lôi Ngân chùy, thích hợp dùng để đoán tạo pháp bảo từ Tam giai trở xuống, căn cứ năng lực, có thể đánh ra từ một tới chín đạo lôi điện, rác rưởi.
Sau đó vô cùng hào sảng ném đồ cho Giang Tả.
Giang Tả cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, dù sao đám người này cũng không thiếu pháp bảo.
Tới đây đoạt bảo giám định, đơn thuần là chơi cho vui.
Mà ở trên núi, có mấy người tu vi cao thâm, đang trầm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong hình, chính là đám Mặc Ngôn ở trong Tứ Tượng phương trận.
Có người mở miệng nói:- Bọn họ có ý gì? Trái một câu rác rưởi, phải một câu phế