Giang Tả cầm đao chém tới, Lưu quản sự liền sợ hãi.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tất cả mọi thứ quá đột ngột, khiến người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà trong ngắn ngủi đó, đao sắp chém tới Lưu quản sự.
Lưu quản sự đã có thể động.
Hắn không kịp vui mừng, chỉ có thể cố gắng ngăn một đao của Giang Tả.
Nhưng không kịp, không kịp a.
Lưu quản sự sợ hãi hét một tiếng, toàn thân bộc phát lực lượng cường đại, hi vọng nhờ đó mà ngăn được Giang Tả.
Thấy Lưu quản sự như thế, Giang Tả cau mày, sức chịu đựng của người này, thực sự còn kém hơn cả hắn dự tính.
Không chút do dự, Giang Tả cầm đao chém tới.
Thương…Một đao này vốn chém về phía cổ, nhưng tu vi Lưu quản sự đúng là cao hơn hắn, gắng gượng né được một chút.
Đao chém về phía thân thể, mà trên người Lưu quản sự vừa hay lại có một món hộ thân pháp bảo/Hàn Nguyệt đao chém qua món pháp bảo này, nhưng cũng không hoàn toàn chém qua, chỉ để lại một vết đao trên người Lưu quản sự.
Đao vừa chém qua, Giang Tả căn bản không chút dừng lại, lần nữa trở đao, lần nữa ép tới, chém tới vị trí trí mạng.
Đây là thói quen của Giang Tả, không cho kẻ địch bất luận cơ hội phản kích.
Chỉ cần cho kẻ địch cơ hội, kết quả cuối cùng có thể chính là hắn chết.
Ánh đao lại tới, sự sợ hãi trong mắt Lưu quản sự lại tăng lên.
Hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Tả, ánh mắt kia không có bất luận tình cảm, lạnh lùng như có thể thôn phệ hết thảy, đây căn bản không phải ánh mắt của con người, đó là ánh mắt của ác ma.
Lưu quản sự thực không hiểu, tại sao lúc trước hắn không phát hiện chứ?Hắn muốn phản kháng, nhưng thân thể, tay chân hắn lại không nghe hắn điều khiển.
Sợ hãi mới xuất hiện, đã chi phối hắn!Cảm giác này, tựa như cảm giác vô lực lúc mới bước chân lên con đường tu luyện.
Đao thứ hai chém xuống, Giang Tả vẫn chưa thành công, chỉ để thêm một vết thương.
Nhưng Giang Tả biết, hắn thắng chắc rồi, Hàn Nguyệt đao có độc, Hàn độc vô song, đã bắt đầu ăn mòn đối phương.
Giang Tả liên tục chém mấy đao, hàn khí bức người, đao đao trí mạng.
Lưu quản sự dùng toàn lực cũng chỉ có thể bảo đảm tính mạng, mà một đao cuối cùng, trực tiếp ép cho hắn quỳ rạp xuống bên cạnh Giang Tả.
Lúc này, ánh mắt Giang Tả đã mất tiêu cự, trên người càng có mấy vết đao dễ thấy, tới hiện tại, Giang Tả đã không chém nữa.
Giang Tả lạnh lùng đứng, ánh mắt nhìn sang Lưu Thiến Thiến đang run rẩy đứng một bên.
Nhàn nhạt nói:- Còn cần thương lượng sao?Ánh mắt Giang Tả vẫn đầy lạnh giá, Lưu Thiến Thiến thoáng cái liền ngồi bệt xuống đất:- Không, không.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi!Giang Tả xoay người rời đi, nếu không còn chuyện gì nữa, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
Chẳng qua vừa tới cửa, hắn lại phát hiện một người đàn ông trung niên đang nhìn hắn.
Trong mắt đối phương, đầy sự rung động, nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng.
Người này, chính là giám khảo từng khảo hạch tu vi của Giang Tả hắn.
Giang Tả nhìn qua đối phương một cái, đối phương lập tức cung kính nhường đường, không dám nói git thêmGiám khảo thực sự sợ Giang Tả một lời không hợp liền rút đao, như vậy thì…Giang Tả cũng không để ý tới đối phunơg, quay người rời đi.
Là Lưu Thiến Thiến thấy Giang Tả rời đi, run rẩy lấy điện thoại, trái tim không ngừng nhảy lên, hai tay cũng không ngừng run rẩy.
Cả người như muốn khóc.
Gọi điện thoại thành công, Lưu Thiến Thiến liền nức nở nói:- Mẹ, mẹ, người mau tới, mau tới nha.
Ô ô…Vừa nói, Lưu Thiến Thiến liền trực tiếp bật khóc.
Giang Tả không biết, hắn lại dọa khóc người này, hắn cũng không làm gì a.
Có điều, qua trận chiến này, Giang Tả cảm nhận được, hắn còn chưa phải đối chủ của những người đạt tới tầm trên trung bình trong Nhị giai.
Lần này có thể thắng, cũng là nhờ may mắn.
Tinh thần của Lưu quản sự này quá kém.
Giang Tả lắc đầu, xem ra dưới tình huống Tiên Thiên nhị khí không đủ, hắn sẽ không thể dễ dàng động thủ với