Giang Tả hiếu kỳ cầm miếng ngọc, đây là một miếng ngọc có một mặt trơn nhẵn, một mặt khắc một mảnh hồ, màu nước hơi đặc biệt.Bởi vì là ngọc, cho nên hắn chỉ thấy được mật độ khắc họa không giống nhau.“Cái này là…”Giang Tả thầm hỏi, hắn thực không biết cái này là gì.Nhưng có thể xác định, thứ này không phải đồ thường, nếu hắn là người thường, đeo thứ này trên người, tuyệt đối có thể bách bệnh bất xâm.Cường kiện thân thể, sống lâu trăm tuổi không thành vấn đề.Nhưng tác dụng lớn hơn, hẳn là không có.- Bảo bối tổ truyền, là trong nhà Tô Kỳ truyền xuống.Sau đó dì nhỏ lại lẩm bẩm:- Có lẽ, sau này còn có thể dùng làm tín vật!Giang Tả kinh ngạc:- Có ý gì?Dì nhỏ lắc đầu một cái:- Được rồi, đồ đã cho cháu rồi, Tô Kỳ tạm ở chỗ dì trước.
Giờ dì cũng phải về đây!Đưa dì nhỏ đi, Giang Tả vẫn ngây người, hắn thực không hiểu.Vợ đi mấy ngày, trưởng bối phải tự mình qua giải thích?Còn đặc biệt tặng đồ.Là tập tục của người tu luyện sao?Có điều Giang Tả cũng không để ý, dù sao cũng không có vấn đề gì, chờ chuyện Huyết yêu qua, hắn lại có thể được an tĩnh.Đến lúc đó, Tô Kỳ hẳn cũng không phải thường xuyên ra ngoài nữa.Sau đó, Giang Tả nhìn tới đống Linh dược, hắn uống nhiều tới mức mà giờ nhìn thôi cũng thấy muốn ói rồi, nếu không phải dì nhỏ tới sớm, đoán chừng hắn còn uống tới chết no mất.Dọn lại đồ đạc, Giang Tả liền đổ đóng Linh dược đi, lần sau cần lại thì luyện lại là được rồi.Lần này để đối phó dì nhỏ, hắn trực tiếp tắt nguồn điện thoại.Chờ lúc mở mảy xem lại, hắn phát hiện có người không ngừng @Phá Hiểu.Đây cũng là nguyên nhân mà hắn cần tắt máy.Giang Tả vào xem, là Sơ Thanh không ngừng @Phá Hiểu.Giang Tả trả lời hai chữ:- Đủ rồi!Sau đó, cả nhóm liền an tĩnh.Sơ Thanh lập tức gừi icon khóc lớn:- Đại lão, tôi không có ý đâu, có người cầm dao ép tôi, tôi còn nhỏ, vừa rồi chỉ là nghịch ngợm thôi, anh đừng chấp nhặt nha!Giang Tả xạm mặt lại, hắn đột nhiên cảm thấy đám người này đúng là điên rồ, trẻ nhỏ cũng không tha.Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi:- Cần gì?Sơ Thanh:- Gần đây học hành vất vả…Giang Tả không trả lời.Lục Nguyệt Tuyết đột nhiên xuất hiện:- Phá Hiểu yên lặng, cũng có nghĩa là mau nói tiếng người, có gì nói mau!Sơ Thanh:- Tiểu sinh khổ học không tinh, nhưng võ học lại có thành tựu, nếu có pháp bảo vừa tay, mùa chùy phá ngột ngạt trong lòng, học nghiệp cũng không còn trở ngại.Lục Nguyệt Tuyết vừa gửi tin, Sơ Thanh cũng gửi tới.Hai người đều lúng túng.Sơ Thanh chờ một hồi, phát hiện vị Phá Hiểu đại lão kia vẫn không lên tiếng, nó cảm thấy, đúng là nên nói tiếng người đi!Sơ Thanh:- Phá Hiểu đại lão, tôi muốn mua Lôi Ngân chùy!Phá Hiểu:- Nói tiếng người!Sau đó Sơ Thanh lại lúng túng, vừa rồi còn chưa đủ thẳng sao?Giang Tả cũng không có ý gì, vừa rồi Hồng Thự đột nhiên chạy vào đòi Lê, hắn cắt Lê nên không để ý tin nhắn, cho nên mới ẩn gửi.Ai biết đối phương đã nói xong rồi.Sau đó Giang Tả trả lời:- Ai nói cho cậu biết, tôi có Lôi Ngân chùy?Thấy Phá Hiểu trả lời, Sơ Thanh liền thở nhẹ, trên vai hắn có một thanh đao, thanh đao này chỉ là đao thường, nhưng người cầm đao lại rất hung mãnh.- Sao, giờ trả lời thế nào?Sơ Thanh không dám quay đầu.- Nói thật!Là một giọng nữ, thanh âm lộ vẻ uy nghiêm không thể cự tuyệt.Có điều, thanh âm này vẫn lộ rõ vẻ non nớt, hẳn là một thiếu nữ.Sau đó Sơ Thanh trả lời:- Là Mặc Ngôn Tiên Tử,