Đối với Cuồng Mãng, Giang Tả đúng là có chút ngoài ý liệu, người này tuy không có đại tâm cơ gì, nhưng phong cách làm việc, cũng khiến Giang Tả không ưa.Nếu như chỉ khách sáo, Giang Tả cũng không thể nói gì được.Có điều thật hay giả cũng không quan trọng, phù hợp với lợi ích của hắn là được.Đi vòng ngoài chiến trường Viễn Cổ, đối với hắn cũng không có hại gì.Cho nên Giang Tả gật đầu:- Như vậy để xem lúc đó tôi có thời gian không!Cuồng Mãng đạo nhân lập tức cười nói:- Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp đạo hữu, tới lúc đó muốn thông qua ủy thác của Tập đoàn Thiên Hòa, hay là ủy thác cá nhân, toàn bằng đạo hữu.
Để bù đắp lần hợp tác không được vui lần trước, lần tới đạo hữu đi, chúng tôi có thể trả thù lao trước.Được rồi, Giang Tả thừa nhận, hợp tác với tên Cuồng Mãng đạo nhân này, có lẽ sẽ vui hơn một chút.Có điều, mấy lời này nếu là giả, Giang Tả cũng không cảm thấy buồn nôn, bởi đây là việc rất bình thường.Trên thực tế, nếu thực sự sảng khoái như vậy, Giang Tả lại thấy không bình thường, trừ phi Cuồng Mãng đạo nhân này thiếu nếp nhăn trên não.Tóm lại, với tình huống trước mắt thì vẫn coi là được, cho nên Giang Tả đáp ứng.Đến lúc đó, liên lạc hắn là được.Giang Tả cũng cho đối phương cách liên lạc.Chờ Giang Tả rời đi, Cuồng Mãng đạo nhân mới trầm mặt xuống, nhìn ba vị sư đệ sư muội:- Các cậu nói hắn khó nói chuyện, cuồng ngạo cực đoan? Sao tôi lại cảm thấy Phá Hiểu đạo hữu rất dễ nói chuyện đây? Nói thẳng ra, là các cô các cậu chọc giận đối phương trước đúng chứ?Ba người vừa muốn giải thích, Cuồng Mãng đạo nhân lại ngắt lời:- Khỏi cần giải thích, tôi nói rồi, đạo nghĩa, đạo nghĩa, sao các cô các cậu lại không hiểu nhỉ? Môn phái chúng ta dù không yếu, nhưng cũng không thể đại động can qua vì ba đệ tử, ra ngoài làm việc, phải biết cúi đầu, phải biết hy sinh.
Đúng là các đệ thông minh hơn huynh, nhưng sư phụ cũng nói rồi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tự cho là đệ tử đại môn phái, là có thể không chút cố kỵ sao? Có nghĩ tới, đối phương liệu có phải đệ tử của những môn phái trong truyền thuyết không? Có người là có giang hồ, có giang hồ thì có giả heo ăn hổ.
Có thể bảo vệ bản thân, chỉ có thái độ của bản thân!Ba người cúi đầu, thừa nhận sai lầm.Không thừa nhận không được, ai bảo vị sư huynh này mạnh hơn bọn họ nhiều, hơn nữa ra ngoài còn có địa vị không tệ nữa.Có điều, vẫn có chút uất ức.Đạo nghĩa đạo nghĩa, đúng là có bệnh.…Giang Tả rời phòng họp, cũng không thấy Khương Nhiên chờ bên ngoài.Có điều tâm tình hắn lại đang vui, ba viên Ngũ phẩm Linh thạch, hắn có thể đột phá tới 1.5.Về phần Cuồng Mãng đạo nhân, Giang Tả cũng không quá để ý, chỉ hy vọng đối phương là một người thuê tốt.Hắn rất ghét kẻ đưa thù lao mà cũng không thoải mái, ví như Lưu quản sự.Có điều nói với chiến trường Viễn Cổ, Giang Tả liền nhớ tới Ngộ Đạo thụ cùng Ngộ Đạo thạch.Từ giờ tới lúc chiến trường Viễn Cổ mở ra còn một thời gian, nhưng có vẻ có thể sớm đi đào Ngộ Đạo thụ, nhặt Ngộ Đạo thạch.Ngộ Đạo thụ không lớn, có thể trồng trên sân thượng, Ngộ Đạo thạch thì có thể vứt cho Hồng Thự chơi.Về phần Giang Tả, hắn hoàn toàn không cần mấy thứ này, cầm trở về, chỉ là không muốn để người khác lấy mà thôi.Có điều, nếu tới lúc đó mà tu vi chưa đủ, hắn cũng sẽ không đi.Căn cứ nguyên tắc không thể lãng phí thời gian, Giang Tả lại kiểm tra xem có ủy thác nào không.Trong số ủy thác, lại có một cái dẫn tới hắn chú ý.Người phát ủy thác là Thánh địa, nội dung đại khái là phá giải Huyết yêu đại trận.Suy nghĩ một chút, Giang Tả có thể đoán được, đám Lưu gia cũng không hoàn toàn bán hắn, nhiều lắm là bán một số kết cấu trong trận mà thôi.Mà cái ủy thác này, có thể nói là đặc biệt tạo ra cho hắn.Nhưng sao hắn phải giúp Thánh địa?Nhưng Giang Tả có