Hô lớn xong, Tô Kỳ cũng không dám nhìn Giang Tả nữa, ở trong xe hỏi:- Sư tỷ, ông xã em phản ứng thế nào?Tĩnh Nguyệt nhàn nhạt nói:- Phản ứng rất bình thản, bình thản tới mức chị cũng cho rằng hắn không nghe thấy.
Như vậy có thể thấy được, hoặc là hắn đã sớm biết, hoặc là hắn hoàn toàn không tin.
Tiểu oán phụ, không chừng em bị lừa rồi.Tĩnh Nguyệt lại nói:- Không đúng, giờ em không chút oán nào nữa, biến thánh hạnh phúc thiếu phụ rồi sao?Tô Kỳ nhàn nhạt nói:- Bây giờ mới là trạng thái bình thường được không? Tình cảm của bọn em vẫn rất tốt, mười năm nay vẫn tốt.- Sao cũng được, chỉ là không hiểu, lúc trước sao em lại nhìn trúng tiểu tử họ Giang đó chứ?- Cái này, không cần lý do! Dù sao em thích là được.
Sư tỷ, độc thân Thánh nữ không thể hiểu cảm giác này đâu nha!Tô Kỳ vuốt vuốt tóc, nghịch dây buộc tóc nói.“…”Sau đó, Tĩnh Nguyệt liền hiếu kỳ:- Trên đầu em có gì vậy? Thật đẹp nha.- Là đồ Tả ca tặng, có phải rất đẹp hay không?Tô Kỳ hưng phấn nói:- Hơn nữa còn là anh ấy tự mình buộc, cho nên em rất thích nha.Tĩnh Nguyệt không thể hiểu nổi, đã kết hôn mấy năm trời, sao còn yêu cháy bỏng như thế được chứ?Cô cảm thấy, sau này bớt nói về đề tài này thì hơn.Sau đó lại nói sang chuyện khác:- Còn nhớ tên Phá Hiểu kia không?- Phá Hiểu? Là ai?- Là tên muốn ăn cơm với em lần trước đó.- Ồ!Tĩnh Nguyệt mặc kệ thái độ của Tô Kỳ, lại nói:- Gần đây nghe được mấy chuyện của hắn, nghe nói hắn mới gia nhập bộ phận thị trường.
Rất nổi danh, mà chuyện nổi danh đầu tiên, chính là lúc khảo hạch tu vi, dùng tu vi 1.1 ngược giám khảo 1.5 thành chó.Tô Kỳ kinh ngạc:- Lợi hại vậy sao?Tĩnh Nguyệt lắc đầu:- Đây chỉ là bắt đầu, hai ngày trước lại có chuyện mới, hắn đánh một tên 2.3 tới mức sinh hoạt không thể tự lo.
Mà theo người xem nói, lúc đó hắn cũng chỉ có tu vi 1.4.Tô Kỳ cau mày, không tin:- Giả sao?Tĩnh Nguyệt lắc đầu:- Chị cho người hỏi thăm người bị hại, chuyện này là thực.
Tên Phá Hiểu kia, trong mắt hắn chính là một tên ác ma.- Khủng bố như vậy?- Đúng vậy, cho nên mới phải nhắc em một chút, trước đó hắn từng chỉ đích danh em.
Không chừng là có mưu đồ gì đó, nếu như hắn có lòng điều tra, nếu điều tra được Tả ca của em, không chừng sẽ nguy hiểm.Nói tới đây, ánh mắt Tô Kỳ liền lạnh xuống:- Hắn dám? Đừng nói là xuất thủ với Giang Tả, dù là hắn dám tra, em liền dám giết hắn.Tĩnh Nguyệt cười nói:- Ừm ừm, lúc đó chị đây sẽ giúp, loại không có ánh mắt này, tốt nhất không nên tốn ôxi.- Sư tỷ, chị chẳng có phong độ Thánh nữ gì cả.- Thánh nữ cũng là người, Thánh nữ chỉ không được tìm đối tượng khác phái mà thôi.
Đúng rồi, chị còn muốn xem tên Phá Hiểu này thế nào đây, nhưng tìm mãi mà không tìm được hình của hắn, tựa như tên Phá Hiểu này đặc biệt biết né vậy, mà người biết cụ thể Phá Hiểu là ai, cũng không nhiều.
Đủ thần bí.Tĩnh Nguyệt cười hì hì nói.Đối với những kẻ thần bí, cô rất hứng thú muốn xem.Tô Kỳ nhàn nhạt nói:- Nếu hắn dám tra Tả ca, em sẽ liền động thủ, còn lại không hứng thú.
Từ giờ, không cho phép chị nhắc tới hắn.- Được rồi, có điều lần này về một tháng, chỗ Tả ca của em không thành vấn đề chứ?Tô Kỳ cười nói:- Nhất định là không có vấn đề, lần này em để lại đồ tốt cho anh ấy.
Có điều, sư tỷ, chị không thể nhìn đường mà lái xe sao? Sắp xuống rãi rồi...“…”…Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, Giang Tả nhìn thấy một miếng ngọc với một tờ giấy.Ngọc thì giống cái lần trước dì nhỏ đưa hắn, nhưng trên khối ngọc này có khắc một chữ Kỳ, hẳn là dành riêng cho Tô Kỳ.Sau đó Giang Tả lại nhìn tờ giấy: Đeo lên cổ, không được phép cởi.“…”Thở dài một tiếng, Giang