Tiểu tử thúi bị phân đến ban thứ năm khoa Lịch sử, lúc chúng tôi tới đó thì đang học mất rồi.
Sau khi tan học, thầy giáo ra khỏi phòng, nhìn thấy chúng tôi liền đi tới chào đón, nắm tay tôi, “Đây là bạn học mới chuyển tới đúng không? Tôi đã nhận được điện thoại rồi.”
Ra là chủ nhiệm lớp, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, lưng có chút gù, con người thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
“Đúng vậy, thầy giáo, đứa nhỏ này……” Tôi tiến đến bên tai ông nhẹ nhàng nói vài câu, ông chợt hiểu rõ, liên tục gật đầu, đem Mộ Lưu Hoa đánh giá một phen.
Tốp năm tốp ba từ phòng học đi ra, thấy chúng tôi liền vây quanh lại đây.
“Thầy giáo Tề, đây là bạn học mới sao?” một cô gái chớp chớp mắt, xấu hổ hỏi.
“A, đúng, mọi người về sau nhất định phải cùng bạn học mới hảo hảo ở chung!” Lão Tề vỗ vỗ vai Mộ Lưu Hoa, không chú ý tới cậu ta nhíu mày lại.
“Thầy ah, đứa nhỏ này ngày mai bắt đầu đi học được không?” Tôi hỏi.
“Không thành vấn đề!” Lão Tề tươi cười.
Sau đó Mộ Lưu Hoa bị một đám học sinh chung lớp vây quanh, mọi người líu ríu hỏi vài vấn đề.
Tôi vốn định đem Mộ Lưu Hoa với gương mặt không kiên nhẫn từ trong đám người kéo ra ngoài ra.
Tay đưa ra một nửa, rồi hạ xuống.
Nên để tiểu tử thúi này hòa đồng với bạn học.
Vì thế tôi giống như trưởng gia đình hòa ái dễ gần tới bên cạnh lão Tề nói chuyện một hồi.
“Bạn học, cậu tên là gì?”
“Bản…… Mộ Lưu Hoa.”
“Bạn học, cậu bao nhiêu tuổi?”
“…… Mười tám.”
“Oa ~ dễ nhìn cậu yêu thích cái gì?”
“…. Kiếm thuật.”
“Ngao ngao ngao ~~~~ thật đẹp trai oa……”
Đứa con đáng thương, bị một đám nữ sinh nặn tới nặn lui, còn bị cố ý vô tình đụng chạm sờ mó, ngay cả mặt cũng thành màu hồng rồi, ha ha ha ~
“Oh — đã biết, tôi sẽ bảo lớp trưởng chiếu cố cậu ấy nhiều một chút.” Lão Tề nhìn nhìn học sinh duy nhất ở trong phòng học lúc này.
Tôi liếc mắt nhìn một cái, bóng lưng lớp trưởng có phần nghiêm túc
, đang ghi chép vài thứ trên sách, vừa nhìn liền thấy là một đứa nhỏ học tập tốt.
“Như vậy thì phiền toái thầy rồi, mấy ngày này tôi sẽ để ý tới cậu ấy.”
Lúc này lớp trưởng xoay đầu qua.
Mái tóc thoạt nhìn thật mềm mại, ánh mắt ôn hòa, là một đứa nhỏ đẹp trai oa!
Hắn buông sách trong tay đi tới, tôi đã cho tôi đủ cao, không ngờ hắn so với tôi còn cao hơn nửa cái đầu.
“Giáo sư Tề, có bạn học mới chuyển tới sao?” Hắn đã mở miệng, giọng nói cùng diện mạo giống nhau đều ôn hòa.
“Đúng vậy, bạn học mới tính cách có vẻ quái gở, em bình thường chiếu cố cậu ta một chút.” Lão Tề nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi, xem ra tên nhóc này không tồi.
Hắn đi qua, mọi người đang vây quanh lập tức nhường đường.
“Bạn học nhĩ hảo, tôi là lớp trưởng lớp này, Thiệu Phong.” Hắn cười vươn tay, lộ ra một lúm đồng tiền.
Đứa con do dự một chút, cầm tay hắn: “Lần đầu gặp mặt, Mộ Lưu Hoa.”
Không khí chung quanh đột nhiên thay đổi, một đám nữ sinh trở nên phấn khởi, lấy điện thoại cầm ta ra cuồng chụp cảnh hai anh đẹp trai bắt ta.
Tôi thì cảm giác được cảnh tượng này hình như đã từng quen biết.
Không ngờ Thiệu Phong nắm ta con tôi nửa ngày cũng không buông ra, còn đặc biệt thâm trầm thêm một câu: “Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt.”
Mộ Lưu Hoa nhăn mày, rút tay lại, đi về phía tôi.
“Cậu đã gặp qua cậu ta? Gặp khi nào?” Tôi kinh ngạc hỏi Thiệu Phong.
“Lần trước ở Cyclone, tôi mua giày –”
“Nga ha ha ha cái đó a, chúng tôi là đang chơi trò chơi đó ~” Tôi chấn động, không ngờ lại được người ta nhớ tới, về sau nhất định phải dặn dò tiểu tử thúi này không thể tùy tiện bay tới bay lui.
“Thật không,” Thiệu Phong cười cười, “Về sau chỉ giáo nhiều hơn, bạn học Lưu Hoa.”
“Kêu tên đầy đủ.” Đứa con thực khó chịu.
Thiệu Phong không nói gì, vẫn là cười.
Lão Tề đặc biệt cảm khái ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Thật là một đứa nhỏ có tính cách quái đản a……”
Không lâu mọi người đều tản đi, có lớp học hay không có lớp học đều vội bỏ đi. Tôi cùng Mộ Lưu Hoa chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi ra khỏi vườn trường, tôi đánh giá quần áo cũ trên người cậu ta, quần bị giặt tẩy nhiều lần đã có chút trắng bạc cùng với đôi giày xăng đan lôi thôi, thở dài một cái, đứa nhỏ này thật sự là chịu được a.
“Lưu Hoa.” Tôi gọi.
“Chuyện gì?” cậu ta nhìn khắp nơi, xem ra vẫn rất hứng thú với đường lớn phồn hoa của thế kỷ 21.
“Đi mua quần áo mới cho cậu đi.” Tôi hạ quyết tâm, đồng thời bóp bóp thử trình độ phồng lên của bóp tiền.
“Được.” tên này thế nhưng lại đáp ứng rất dứt khoát, ngay cả câu cám ơn cũng không có…..
Dòng người nhộn nhịp trên ngã tư đường, chúng tôi xuyên qua con đường cái vào một tòa nhà cao tầng Thương Thành nằm tại khu trung tâm – Ngân Hải.
Ở tầng ba là siêu thị bán các thiết bị gia dụng linh tinh, đi tiếp lên trên là bán quần áo, hơn nữa lầu càng cao thì giá càng mắc.
Tôi nhớ rõ trước kia trên lầu bốn có một thương hiệu mới bán đồ giảm giá, không biết đã bán hết chưa.
Mộ Lưu Hoa vào trong tòa nhà, đi thang máy, cùng tôi lên lầu bốn.
Một tháng không tới, ở đây lại mở thêm một số tiệm mới, tôi lôi kéo cậu ta di chuyển vài vòng, đi vào một tiệm bình ổn giá.
Sau đó vừa vặn chứng kiến một người đàn ông mua cái áo thun cuối cùng…
“Thực xin lỗi tiên sinh, quần áo nam vừa mới bán xong rồi, ngài muốn mua quần áo nữ không?” tiểu thư đứng ngay quầy nói xin lỗi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Mộ Lưu Hoa đứng phía sau tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.
“Bán hết rồi? Các ngươi đi may lại cái khác a.” Mộ Lưu Hoa nói.
“Ách… Cái này……” tiểu thư đứng ở quầy không biết nên nói gì, ánh mắt còn không ngừng lướt trên người Mộ Lưu Hoa, chậc chậc.
“Nữ nhân yếu đuối.” Mộ Lưu Hoa thình lình tung một câu như vậy, tiểu thư kia nháy mắt ửng hồng cả gương mặt.
Tên nhóc chết tiệt…… Cậu không biết con gái ở thế kỷ 21 đã sớm không thể đem đi so sánh với con gái ở thời kỳ phong kiến các cậu sao?
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em trai của tôi hay thích nói giỡn!” Tôi khoát khoát ta với vị tiểu thư kia tỏ ý xin lỗi, kéo Mộ Lưu Hoa oạch oạch chạy lấy người.
Ra chỗ khác nhìn thử, đương nhiên, rẻ là chính…
Đi có chút nhanh, tôi chưa kịp chạy vài bước thì lảo đảo đụng phải một người, cái ót “bịch” một tiếng đụng phải cái trán Mộ Lưu Hoa đang đi phía sau!
“Phàn Dịch! Ngươi bị gì vậy?” cậu ta xoa cái trán, dùng ánh mắt giết người nhìn tôi.
“Tôi thao, anh vội vàng đi đầu thai sao?!”
Tôi một lần nữa đứng ngây người, phát hiện người đụng tôi đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Cảm thấy giống như một cảnh diễn trong các phim truyền hình….
Tôi sờ sờ túi tiền, quả nhiên, vật chống đỡ cuộc sống tinh thần và vật chất của tôi đã không còn nữa rồi!
Tiền lão tử mua quần áo cho con mình!!!!
Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!!
“Lưu Hoa, tên kia là trộm đó!” Tôi tức giận hét lớn một tiếng, mọi người chung quanh đều nhìn qua. Mộ Lưu Hoa lập tức quay lại nhìn, nhưng giữa biển người mờ mịt làm sao có thể thấy bóng dáng tên trộm đó được?
“Tiên sinh, người kia chạy tới buồng vệ sinh bên kia……” Cô gái vừa rồi bị Mộ Lưu Hoa khiến cho xấu hổ đỏ mặt tốt bụng chỉ vào một hướng, Mộ Lưu Hoa vừa nghe,“Bá” một cái liền vọt đi.
… Tên nhóc chết tiệt, không phải nói không thể dùng khinh công sao.
Lúc tôi chạy tới wc chứng kiến cậu ta một cước đá văng cửa phòng, người ở bên trong hét lớn một tiếng liền kéo quần lên.
“Không phải người này……” cậu ta thì thào tự nói, đầu tôi đầy mồ hôi tiến lên giải thích.
…… Anh trai, ngài ngay cả mông cũng chưa lau đó……
Cậu ta nhấc chân chuẩn bị đá cánh cửa thứ hai, tôi đi lên giữ
chặt cậu ta, lắc lắc đầu.
Kéo cậu ta vào một góc, từ đây có thể nhìn thấy tất cả người ra vào WC.
“Lưu Hoa, chúng tôi chờ ở chỗ này, đá hư cửa thì phải bồi thường!” Tôi nhỏ giọng nói.
Cậu ta khinh thường hừ một tiếng: “Bắt được tên trộm kia rồi, xem ta có chặt hắn ra uy cẩu hay không!”
Aish, ngài yêu người nào thì uy người đó, tóm lại trước chờ xem đã…..
Nửa giờ trôi qua, có bốn phòng vệ sinh có người ra vào, mà chỉ có một cửa vẫn đóng chặt, hơi hơi hạ thắt lưng xuống, từ khe hở bên dưới có thể thấy một đôi chân bên trong, xác thực có người.
“Tên đó.” Tôi quay qua đứa con cười ~
Tôi đi tới gõ gõ cửa: “Này người anh em, tại sao ngài còn chưa ra, chẵng lẽ bị tiêu chảy sao, hay là không mang giấy vệ sinh?”
Bên trong không có người nói chuyện, tôi gia tăng giọng nói: “Tên nhóc kia, lăn ra đây!”
Tôi đập đập cửa, đột nhiên Mộ Lưu Hoa đem tôi đẩy ra một bên, nâng chân lên, cùng với một tiếng vang thật lớn, cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
….. Cuối cùng vẫn là đạp……
Tên trộm kia run run lui một góc, đội nón, cổ áo dựng thẳng cao lên, thấy không rõ mặt lắm, bất quá vóc người không cao, cũng thật gầy.
Ha ha, kẻ trộm ngươi trốn đi đâu!!!
Tôi đang chuẩn bị đi lên đoạt lại bóp tiền, tên trộm kia đột nhiên hét lớn một tiếng đánh về phía tôi, có lẽ phải muốn chống cự vào phút cuối, tôi kinh hô một tiếng, một bóng người trong nháy mắt nhảy lên, một cước đá tên trộm kia nằm trên mặt đất!
“Bình sinh bổn vương khinh thường nhất những tên bại hoại như ngươi, còn không nhanh đem vật đã trộm trả lại?!” Mộ Lưu Hoa đắc ý nói ra một chuỗi dài những từ ngữ của một võ lâm đại hiệp chính nghĩa, trực tiếp đem tất cả các đồng chí đang đợi đi ngoài kinh hãi mà rớt cằm.
Tên trộm kia ôm bụng trên mặt đất lăn lộn, tôi tới lục soát a lục soát, đem tiền cơm cha áo mẹ cẩn thận bỏ vào trong ngực, giống như tìm được người anh em đã thất lạc nhiều năm.
Chậc chậc chậc….Đáng tiếc a đáng tiếc, vừa nhìn thấy thì biết là dân mới, chắc phải sớm đưa cho cục cảnh sát giao thông để miễn cho sau này phạm phải vụ án khoa trương nào khác.
Tôi vỗ vỗ mông chuẩn bị mang con chạy lấy người, bỗng nhiên vài nhân viên bảo an của Thương Thành vọt vào trong WC, trong tay cầm gậy, không nói gì nắm lấy ba người chúng tôi lôi đi.
“Đây là có chuyện gì?” trong văn phòng bảo vệ, lão đại bảo vệ ưỡn cái bụng bia chậm rì rì uống ngụm trà, vừa thấy thì biết là miệng cọp gan thỏ giấy rồi.
“Tên nhóc này trộm bóp tiền của tôi!” Tôi chỉ chỉ tên trộm còn đang ôm bụng, đi lên một tay túm cái mũ lưỡi trai của hắn xuống, thuận tiện kéo cổ áo dựng cao của hắn xuống, nháy mắt cả gương mặt lộ ra.
….. Tôi đổ mồ hôi.
Này rõ ràng là một….. Ách…… Mĩ thiếu niên……Tuy rằng so với Mộ Lưu Hoa có kém chút….
Vẻ mặt cậu ta vô tội giống như tiểu bạch thỏ bị đại hôi lang bắt lấy, ánh mắt bởi vì cái bụng đau mà hồng hồng, môi run nhè nhẹ, trong ánh mắt nâu có nước mắt bắt đầu chuyển quanh, một bộ dáng nhỏ bé khiến tôi phải thương hại
…..Thật khó tưởng tượng, đứa nhỏ như vậy lại đi làm một tên móc túi……
Lúc này đầu của tôi bị Mộ Lưu Hoa nặng nề gõ một chút, “Phàn Dịch ngươi nhìn cái gì?”
Tiếng rống này rốt cuộc khiến tiếng khóc của đứa nhỏ này chính thức vỡ òa, cậu ta oa một tiếng khóc lớn.
Tôi thao, làm cho chúng tôi mới giống người xấu đây này.
Vài tên bảo an chết tiệt thấy mĩ thiếu niên khóc liền nhanh nhẹn đi tới an ủi: “Em trai đừng khóc, nói cho các anh biết em có chuyện gì khó xử?”
Các anh? Mấy người cũng quá đề cao bản thân rồi! Gọi là chú cũng không sai đâu!
Tên trộm kia bắt đầu gào khóc, đến cuối cùng thút thít, sau đó một phen nước mắt nước mũi kéo một người bảo an trong đó lại, khổ sở nói: “Mẹ của tôi ngã bệnh rồi, trong nhà không có tiền đưa bà đi chữa bệnh, cha đi làm ở công trường lại bị đồ rớt xuống làm gãy chân…. Ô ô ô…. Long ca nói, nếu tôi không đi trộm đồ, sẽ phải đi gay bar bán thân cho mấy ông già…. Ô ô ô….”
Âm mưu này thực cẩu huyết… Nhưng mà quả thật đáng thương…
Lời đứa nhỏ vừa nói ra, ngay cả người có lòng dạ độc ác như Mộ Lưu Hoa cũng phải xót xa rầu rĩ không thôi.
Vài người bảo an có tinh thần trọng nghĩa, chớp mắt bị kích thích bước ra!
Chỉ thấy cả đám bưng nước bưng trà rồi vỗ vỗ lưng, hoàn toàn đem hai người chịu tổn thất là chúng tôi đây bỏ qua một bên.
Muốn nói đưa đến cục cảnh sát…… Cái này nói ra tôi thật không đành lòng.
“Đúng rồi, các người phá hư cửa WC phải bồi thường!” bảo an đứng đầu đột nhiên nhìn về phía tôi.
“Gì? Nhưng mà tôi là ngượi bị hại mà!” Tôi rống lên, đồng thời đè lại Mộ Lưu Hoa sắp sửa bùng nổ.
“Bóp tiền của anh không phải đã trở lại sao?” bảo an đứng đầu lại uống một ngụm trà.
“Nhưng mà –”
“Được rồi, một cánh cửa hai trăm, hai cánh là bốn trăm.”
Bốn trăm?! Ông con mẹ nó đi học thằng nhóc này làm ăn trộm luôn đi!
Mộ Lưu Hoa rốt cục bạo phát,đầy mạnh mẽ xông lên đánh cho tên kia một trận!
Còn lại vài bảo an thấy phương thức Mộ Lưu Hoa kia đánh người cực kỳ tàn bạo, ai cũng không dám đi lên can ngăn, tiếng khuyên can cực kỳ bé nhỏ của tôi cũng có vẻ đặc biệt yếu ớt.
Vì thế sự tình nháo lớn, tên bảo an mập kia dữ dằn nháo tới vị quản lý của Thương Thành.
Lúc chúng tôi bị đẩy vào văn phòng của quản lý, nhìn thấy một người mà vài giây trước đây tôi còn hận nghiến răng hiện tại lại có vẻ thân thiết đến kỳ lạ!
“Ông chủ –”