Từ Vị nhấc đàn guitar, đóng sầm cửa, chạy mất.
Chu Tư Dịch dựa vào ghế salon lấy ra một điếu thuốc nhen lửa, híp mắt nhả khói, từ cửa sổ quan sát Từ Vị trên lưng là đàn guitar, điên cuồng đạp xe.
Gió lùa làm áo sơmi của cậu bay lên, lộ ra thân eo gầy gò.
Một điếu thuốc hút xong, Chu Tư Dịch mới đứng dậy vào phòng ăn.
Từ Vị không đến bệnh viện, cậu trở về nhà.
Cả phòng một mảnh đen kịt, Từ Vị bật đèn cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Khí trời nóng bức, cả người đều dính nhớp, ở bệnh viện cũng không có chỗ tắm.
Nước lạnh gội rửa thân thể, lộ ra da thịt trắng mịn.
Từ Vị tắm rửa sạch sẽ, mặc quần đùi ngồi lên giường, không gian yên tĩnh, cậu lấy một điếu thuốc.
Dít một hơi sâu, khói thuốc làm cậu ho kịch liệt.
Từ Vị co ro đem mình chôn vào trong chăn.
Cậu cái gì cũng không muốn nghĩ.
Từ Vị bị chuông điện thoại di động đánh thức, cậu mở mắt mê mang vài giây mới cầm điện thoại lên, giọng nữ truyền tới "Từ Vị, cậu tối qua làm sao lại không tới? Không sao chứ?"
Là y tá Lưu.
"Tôi về nhà." Từ Vị nói "Tôi lập tức tới bệnh viện."
"Cũng không cần vội, dì bên này không có chuyện gì, hôm qua có hơi lo lắng một chút."
"Cảm ơn chị."
Cúp điện thoại, Từ Vị giặt quần áo xong mới chạy tới bệnh viện.
Khí trời nóng bức, chạy tới nơi áo đều ướt đẫm, cậu kéo áo phẩy phẩy vài cái hướng phòng của bệnh nhân nội trú đi tới.
Bỗng nhiên bên trong xông tới một nam nhân giơ tay đấm về phía Từ Vị, Từ Vị lắc mình né tránh, khuỷu tay hướng mặt đối phương đánh.
Nam nhân bị đẩy ra, Từ Vị hô to "Bảo vệ!"
Từ Vị không chú ý liền bị áp trên mặt đất, đầu sát sàn nhà lạnh lẽo, cậu không nhịn được nữa, một cước hướng bụng nam nhân, cậu đạp hai lần đối phương mới buông tay.
Đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai, bảo vệ vọt tới.
Nam nhân bị lôi ra, mắt hắn đỏ như máu, lại ngập nước mắt, chỉ vào Từ Vị "Tao muốn mày đền mạng! Con trai tao chết rồi, mày cũng phải chết! Mày phải chết, cả nhà chúng mày đều là tội phạm giết người!"
Từ Vị ngồi dưới đất xoa đầu, cậu đứng lên, người này hẳn là ba của đứa trẻ trong vụ tai nạn.
Từ Vị quay người đi, cậu nắm chặt túi trong tay.
Đến phòng bệnh, mẹ vẫn còn đang ngủ, Từ Vị đặt xuống túi, cầm chậu nước đi ra ngoài lấy nước.
Phía sau vang tiếng bước chân, Từ Vị ngẩng đầu "Y tá Lưu."
"Mẹ cậu hồi phục rất tốt."
"Ừm."
"Qua mấy ngày có thể xuất viện, đưa về nhà chăm sắp cũng phải cần không ít tiền."
"Ừm."
"Người nhà kia tới tìm cậu?"
Từ Vị gật đầu "Nợ nhân gia."
"Ba cậu nợ cũng không phải cậu nợ, đừng bi quan quá." Lưu y tá nói "cậu và mẹ cậu còn phải sống tiếp, không thể mềm yếu như vậy, bọn họ bắt nạt cậu, cậu phải đáp trả."
Từ Vị gật đầu "Cảm ơn chị."
Lưu Đình thở dài, nhìn dáng dấp Từ Vị như vậy hẳn sẽ không đánh trả.
"Cậu đừng cái gì cũng tự mình gánh, tìm một người tâm sự, tâm tình cũng có thể khiến tâm trạng tốt lên một chút."
"Ừm."
Từ Vị rất ít nói, Lưu Đình lại không thể nói quá nhiều.
"Vậy cậu làm việc của cậu đi."
Từ Vị trở về phòng, thấy mẹ đã tỉnh lại, Từ Vị kéo ghế tựa ra ngồi xuống, cầm tay bà lau lau "Buổi trưa mẹ muốn gì không?"
"Từ Vị à."
Từ Vị ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Chúng ta đổi phòng bệnh đi, phòng đơn chi phí quá đắt."
"Phòng bệnh khác cũng không khác biệt, cũng không phải chúng ta muốn đổi liền có thể đổi."
Trần Linh thở dài, nói "Còn có bao nhiêu tiền?"
"Đủ dùng."
Trần Linh rất muốn khóc, nhưng đối diện với đôi mắt mạnh mẽ của Từ Vị lại nín trở lại "Vất vả cho con rồi."
"Không sao." Từ Vị nói "Mẹ tốt là được."
Từ Vị lau nước mắt trên mặt bà, thở dài.
Xài tiền như nước, cậu dự định ban ngày lại tìm công việc, buổi tối đi hát, như vậy có thể kiếm nhiều hơn một phần tiền.
Từ Vị không có thời gian ngủ bù, mở APP lên.
Công việc ổn định đều phải cần tốt nghiệp chính quy trở lên, công việc parttime lại rất đa dạng.
Cuối cùng Từ Vị tìm được một phòng tập thể hình cần tuyển người phát tờ rơi, một ngày sáu mươi tờ, kéo được một khách gấp đôi tiền công.
Con kiến dù bé thì vẫn là da thịt, tiền kiếm được đủ mình và mẹ lo sinh hoạt.
Từ Vị khí thế ngất trời bắt đầu, buổi tối đi Bạch Nhật Mộng hát, ban ngày phát tờ rơi.
Mấy ngày liền phơi nắng sớm thành người Châu Phi, thứ sáu Từ Vị bị điều đến quảng trường phát tờ rơi.
Cậu mặc T shirt của phòng tập thể hình, bởi vì nóng mà ống tay áo kéo đến bả vai lộ ra bắp thịt xốc vác.
Nữ sinh mặt tròn mua hai chai trà xanh, đưa cho Từ Vị một chai "Nóng chết rồi, đi vào trong trung tâm thương mại hưởng chút điều hoà."
"Không được phép vào trung tâm thương mại phát tờ rơi." Từ Vị từ trong túi lấy ra tiền lẻ "Trả cậu tiền nước."
Nữ sinh trợn to mắt "Một chai nước đến mức đó sao? Còn muốn trả tiền cho tôi? Cất khẩn trương, không tôi sẽ thực sự tức giận."
Nữ sinh năm nay học năm nhất đại học, cuối tuần cũng đi phát tờ rơi.
"Cảm ơn." Từ Vị lau mồ hôi, mở ra nắp chai ngẩng đầu uống hơn nửa, cần cổ phi thường đẹp đẽ.
Có sức quyến rũ mạnh, nữ sinh chăm chú nhìn lâu thêm.
"Đi vào đó một chút hết nóng chúng ta lập tức đi ra, không phát tờ rơi trong đó, sợ cái gì." Nữ sinh quay đầu hướng cửa trung tâm thương mại nhìn, rất đông "Hôm nay có hoạt động nên nhiều người, giám đốc sẽ không chú ý tới chúng ta đâu."
"Cậu đi đi, tôi không đi."
Từ Vị muốn kiếm nhiều tiền một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người, vội vã chạy tới đưa tờ rơi "Bơi lội, tập thể hình tìm hiểu một chút, huấn luyện viên chuyên nghiệp _____ "
"Từ Vị?"
Từ Vị không kịp đề phòng rơi vào tầm mắt Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch mặc âu phục màu lam sậm, sơmi đen, lưng thắng tắp.
Từ Vị lúc này mới phát hiện nhóm người này toàn bộ là đi cùng hắn, trước hô sau ứng.
Từ Vị xấu hổ đưa tay cầm tờ rơi lên che mặt, tờ rơi bị nhăn nhúm, trong tầm mắt hắn