Toàn bộ phần món ăn nơi nào cũng chét đầy cheese, Từ Vị quả thực có chút không cách nào nuốt xuống, nhưng đối diện ánh mắt sáng quắc của Chu Tư Dịch, Từ Vị cố nén ăn đồ ăn trong đĩa.
Tiếng gõ cửa vang, Từ Vị bỏ lại cái nĩa nhanh chân đi hướng cửa, rốt cục cũng thoát.
Cậu ghét nhất cheese cùng bơ.
Ngoài cửa là người phục vụ mang đồ ăn tới, Từ Vị tránh đường, quay đầu lại liền thấy Chu Tư Dịch tựa ngồi ở trên ghế như quý tộc trong tranh sơn dầu.
Động tác tao nhã, ánh mắt cao quý lãnh diễm.
Từ Vị cưỡng ép dời mắt, chờ người phục vụ rời đi cậu đi tới ngồi xuống tiếp tục ăn phần ngấy chết người kia.
Cái đĩa bị rút lại, Từ Vị giật mình ngẩng đầu "Dịch ca?"
Chu Tư Dịch đem một phần cháo đẩy đến trước mặt Từ Vị "Ăn cháo."
Lúc nãy đưa tới toàn bộ là món ăn kiểu Trung Quốc, tâm lý Từ Vị tung bay, Chu Tư Dịch nhìn ra cậu không thích ăn thứ đồ ăn kia? Vẫn là cậu cả nghĩ quá rồi?
Từ Vị không dám nghĩ sâu, đem cháo ăn xong.
"Đi tắm."
Từ Vị sửng sốt "A? Ngay bây giờ?"
Chu Tư Dịch ung dung thong thả đem sữa bò uống hết, nhìn Từ Vị liếc mắt một cái "Ngươi không định tắm?"
Tại sao muốn đi tắm?
"Tôi sáng sớm mới tắm rồi." Từ Vị giơ cánh tay lên "Trên người tôi có mùi?"
Chu Tư Dịch rũ mắt xuống, chốc lát đứng dậy hướng Từ Vị lại gần.
Đột nhiên áp lực tới, Từ Vị chỉ cảm thấy không khí đều đông lạnh, lâm vào cảm xúc chật chội khó thở.
Chu Tư Dịch đi tới trước mặt cậu, tay đặt lên ghế phía sau Từ Vị, nghiêng người chăm chú nhìn cậu "Đã tắm qua?"
Dưỡng khí mỏng manh, Từ Vị nuốt nước bọt, cánh tay Chu Tư Dịch đặt trên ghế chặn lại đường đi, cậu chính là cảm thấy được chuyện này có phần quỷ dị.
"Vâng?"
Chu Tư Dịch hạ tay xuống, xẹt qua hầu kết Từ Vị chạm vào cúc áo sơmi của cậu "Cậu nói cái gì, hửm?"
Từ Vị trợn to mắt, luôn cảm thấy có thứ chính mình quên, cậu nỗ lực cùng Chu Tư Dịch kéo dài khoáng cách, thật là hít thở không thông.
"A?"
Ngón tay thon dài mở ra một cúc áo của Từ Vị, điện thoại Từ Vị đột nhiên vang lên, thân thể cậu ngửa ra sau, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Từ Vị kém điểm té xuống.
Chu Tư Dịch một phát bắt được eo Từ Vị, đem cậu kéo trở về, tiếng nói hắn ám ách "Không nhận điện thoại?"
Từ Vị mím mím môi, hầu kết lăn "Áo sơmi của tôi có vấn đề?"
Chu Tư Dịch "???"
Từ Vị lấy dũng khí, đem lời nói thoát ra khỏi miệng "Ngài cần tôi thay quần áo?"
Chu Tư Dịch "???"
"Ngài như vậy là không hài lòng y phục của tôi?"
Chu Tư Dịch nhíu mày "Hả?"
"Tôi không mang quần áo đến đây, tôi không biết sẽ ở lại ba ngày." Từ Vị giải thích "Ngài không nói trước nên tôi không biết để chuẩn bị."
Hiện tại đem quần áo cậu cởi ra, Từ Vị cũng không thể trần truồng mà chạy đi?
Chu Tư Dịch "..."
Chuông điện thoại gấp gáp, khoảng chừng đã nửa phút, Chu Tư Dịch nhéo mặt Từ Vị.
Thu lại con ngươi tối tăm phát hỏa, quay người nhanh chân đi về phòng ngủ, âm thanh sót ở phía sau "Đem điện thoại bật chế độ im lặng."
Trong đầu Từ Vị ong ong kêu, Chu Tư Dịch có phải là sinh khí? Người này tính khí rất lớn.
Lấy điện thoại ra đưa gần lên tai, thở ra một hơi.
Mới vừa nãy thời điểm Chu Tư Dịch cúi đầu, Từ Vị nhìn thấy lông mi hắn dày đặc, sống mũi cao, quả thực nghẹt thở.
Mẹ! Muốn chết.
"Cậu là Từ Vị."
"Là tôi."
"Tôi là tổng giám đốc nghệ thuật giải trí thế kỷ." Thanh âm của nam nhân thông qua điện thoại rơi vào lỗ tai Từ Vị, hắn nói "Cậu tại Bạch Nhật Mộng hát bài kia là tự sáng tác?"
Từ Vị trong nháy mắt tỉnh táo, cậu cấp tốc quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Chu Tư Dịch.
Nhóm nhạc Hoả Phong chính là từ Bạch Nhật Mộng mà ra, Bạch Nhật Mộng chính là cái nôi sinh ra các nhóm nhạc, Từ Vị bị hiện thực đau đớn che mắt đều quên chính mình còn có hy vọng.
"A?"
"Làm sao? Vẫn cho chúng tôi là tên lừa đảo?" Đối phương cười nói "Công ty Thiên Hải của chúng tôi tại thành phố D, tôi là Đổng Hán, cậu có thể tìm trên internet, trên đó có tư liệu về tôi."
Từ Vị mím mím môi, tim đập thình thịch, phúc từ trên trời rơi xuống? Cậu trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào "Tôi đang ở B thị, hiện tại không có cách nào gặp mặt."
"Cậu chừng nào thì có thời gian?"
"Tôi phải ở thành phố B ba ngày." Từ Vị liền quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, hơi chột dạ, cũng không biết đang sợ cái gì "Thứ hai có thể không?"
"Được." Đầu bên kia điện thoại nam nhân nói "Tôi rất mong được gặp cậu."
Cúp điện thoại, Từ Vị thở ra một hơi.
Thật sao? Giải trí thế kỷ?
Từ Vị vội vã mở baidu, phía sau có tiếng bước chân, Từ Vị liền đem điện thoại nhét vào túi.
Lập tức một bộ quần áo ném tới, quay đầu lại thấy Chu Tư Dịch mặt lạnh băng.
"Dịch ca?"
"Thay."
Từ Vị đứng lên ôm quần áo, áo sơmi trắng quần dài màu đen, cùng áo sơmi trên người Chu Tư Dịch...là một đôi?
"Hiện tại thay luôn?" Hay là chê bỏ y phục của cậu?
"Ừm."
Từ Vị ôm đồ tiến vào phòng tắm.
"Vào đó làm gì?"
Tay Từ Vị đã đụng tới cửa phòng tắm, quay đầu lại "Thay quần áo a."
Chu Tư Dịch ngồi xuống, híp mắt nhìn kỹ Từ Vị "Tại nơi này không thể thay?"
"Tôi muốn vào phòng thay." Từ Vị tâm lý bất an, ánh mắt Chu Tư Dịch rất có tính xâm lược, cậu đối mặt với Chu Tư Dịch phải xuống nước "Không thể sao?"
Im lặng chốc lát, Chu Tư Dịch dời tầm mắt, ngón tay tuỳ ý vung lên "Đi đi."
Từ Vị tiến vào phòng tắm, đổi sơmi quần dài, số đo vừa vặn.
Thiên về chính trang, sơmi phi thường phù hợp, Từ Vị đối gương soi soi.
Thời điểm đi ra ngoài Chu Tư Dịch đang gọi điện thoại, hắn