"Tôi không có mang theo tư liệu."
"Cậu tại Bạch Nhật Mộng hát mấy bài hát kia đều tự phổ lời?"
"Vâng, hôm khác tôi sẽ gửi qua cho ngài."
"Bây giờ có thể viết ra không?" Đổng Hán nói "Tôi với cậu có gì liền nói thẳng, dù sao chúng ta ký hợp đồng với tư cách là một người nghệ sĩ, cần tập trung lượng lớn tài chính vào bồi dưỡng.
Tôi cần phải biết người mình ký hợp đồng cùng có bản lĩnh ra sao, cậu cũng biết, hiện tại trong giới long xà hỗn tạp."
Từ Vị nghe rõ ý tứ bên trong, nói "Ngài muốn tôi viết tại đây?"
"Đúng." Đồng Hán nói "Trước kia tôi ký hợp đồng với một thiếu niên, trước đó cậu ta nói mình cái gì cũng biết, kết quả sau khi ký hợp đồng xong chúng tôi phát hiện cậu ta một khuông nhạc cũng không biết, này khiến chúng tôi rất đau đầu, cũng không cách nào hủy hợp đồng."
"Vậy viết như thế nào?"
Đổng Hán từ trong cặp lấy ra máy vi tính đưa cho Từ Vị "Viết một ca khúc cậu thích nhất."
Từ Vị gật đầu "Được."
Sáng tác nhạc đối với Từ Vị mà nói cũng không phải việc quá phức tạp, cậu năm tuổi được mẹ dạy dương cầm, mười tuổi học đàn guitar.
Mười lăm tuổi liền viết sáng tác đầu tiên, cậu ở phương diện này có thiên phú.
Từ Vị đem bài hát kia ghi vào máy tính đưa cho Đổng Hán, nói "Nơi này không có điều kiện, không thích hợp để sáng tác, ngài không cần hoài nghi khả năng của tôi, nếu tôi không có năng lực sẽ không đến đây nói chuyện với ngài."
Đổng Hán ngẩng đầu nhìn Từ Vị, trong mắt ánh lên tia sáng, cười nói "Tôi không nghi ngờ tài năng của cậu."
Từ Vị không lên tiếng.
Đổng Hán nhìn bản nhạc trong máy tính, trong lòng mừng như điên, đây thực sự là báu vật, nói "Cậu có biết viết nhạc trẻ?"
"Có thể." Từ Vị nói "Nếu có cảm hứng sẽ không mất nhiều thời gian."
"Nửa tháng có thể viết ra một ca khúc?" Đổng Hán nói "Đầu tháng sáu, chúng ta tại D thị gặp mặt, cậu mang theo ca khúc của cậu, tôi mang theo thành ý của tôi.
Tôi hy vọng chúng ta có thể mau chóng hợp tác, chương trình tuyển chọn tài năng vào tháng mười, trước đó tôi muốn an bài cho cậu tham gia."
"Tốt quá." Từ Vị nói "Cảm tạ."
Ngồi liền hai giờ, Từ Vị bị Đổng Hán nói cho hoa mắt chóng mặt.
Liền biết thế kỷ giải trí thật trâu bò, Đổng Hán nắm trong tay kim bài môi giới, nghệ nhân của hắn toàn bộ là thiên vương thiên hậu.
Chín giờ rưỡi cuộc trò chuyện kết thúc, Đổng Hán nói "Cậu ở khách sạn nào? Tôi đưa cậu về."
Từ Vị nhìn giờ trong điện thoại, không biết Chu Tư Dịch đã trở về hay chưa, nếu như bị Chu Tư Dịch phát hiện, mình sẽ chết chắc.
"Tôi tự đón xe về, không cần làm phiền ngài."
Đổng Hán còn muốn nói điều gì, Từ Vị vội vã vẫy tay đón xe, nói "Đổng tiên sinh, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, rất cảm tạ ngài đối với ta có thành ý."
Kéo mở cửa xe ngồi vào, Từ Vị vội vàng nói tên khách sạn "Có thể đi tắt không? Bao lâu đến nơi?"
"Cậu gấp thì đi máy bay đi." Tài xế chậm rì rì nói "Nửa giờ."
Từ Vị "..."
Mười giờ Từ Vị đến khách sạn, chạy như bay lên tầng.
Thở hồng hộc mở cửa đi vào, không có đèn, Chu Tư Dịch vẫn chưa về.
Từ Vị thở ra một hơi, ngồi trên ghế sofa mở chai nước lạnh, nhấc ống tay áo lên ngửi mùi trên người.
Có mùi hôi, Từ Vị tiến vào phòng tắm.
Cậu chỉ mang theo một cái quần lót, Từ Vị nhẹ nhàng khiết phích, tắm xong đơn giản trực tiếp giặt qua phơi ra ngoài.
Cứ thế mặc quần dài, lau khô tóc tai dựa trên ghế sofa chơi điện thoại.
Mười một giờ rưỡi, Chu Tư Dịch còn chưa có trở lại, Từ Vị muốn viết nhạc, mở ra điện thoại viết một hàng chữ.
Buồn ngủ đến hai mắt díp lại, liền cuộn ổ ngủ trên ghế sofa.
Từ Vị là bị sờ sờ mà tỉnh lại, cậu mở mắt ra có chút mơ hồ.
Nam nhân gần trong gang tấc, mùi rượu nồng nặc, nam nhân cắn lấy cổ của cậu, tay tìm đến khuy quần, Từ Vị giật mình hoàn toàn thanh tỉnh "Dịch ca?"
Chu Tư Dịch dừng lại động tác, Từ Vị lúc này mới phát hiện áo sơmi của chính mình đã mở ra, quần liền giữ không nổi.
"Tôi là nam!" Từ Vị trong đầu ong một tiếng, Chu Tư Dịch giữ tay Từ Vị lên trên đầu.
"Dịch ca."
Chu Tư Dịch ôm ngang Từ Vị lên, lảo đảo đi về phòng ngủ.
Từ Vị lần đầu tiên bị người khác ôm trọn, thất kinh nắm chặt lấy áo của Chu Tư Dịch, mồ hôi đầy đầu "Chu tổng?"
Sau một khắc Chu Tư Dịch liền đem cậu ném lên giường, đứng ở đầu giường một tay cởi nút áo, Từ Vị tê cả da đầu, liền lăn sang bên khác muốn xuống.
Chu Tư Dịch nhấc chân lên giường, nắm lấy Từ Vị ấn trở lại.
Chặn phía sau Từ Vị, liền bắt đầu lột quần.
Ngón tay lạnh lẽo chạm đến da dẻ Từ Vị, cậu rống lên một tiếng.
Lập tức đầu bị đè lại.
Cậu liều mạng giãy dụa, Chu Tư Dịch vỗ vào bên hông cậu, đôi môi hạ xuống sau gáy Từ Vị, tiếng nói khàn khàn "Thành thật một chút, ân, bảo bối..."
Bảo bối con mẹ ngươi! Coi cậu là nữ nhân? Từ Vị giãy dụa càng dũng mãnh.
Nếu không phản kháng Chu Tư Dịch liền coi cậu là nữ nhân mà thượng, Từ Vị không biết hai nam nhân làm thế nào thượng.
"Chu Tư Dịch!" Từ Vị rít lên qua kẽ răng, khàn cả giọng "Đệt!"
Chu Tư Dịch híp mắt, trong mắt càng tối đi, hắn nhìn chằm chằm cặp mông vểnh cao của Từ Vị.
Đem cậu làm đến khóc xin có bao nhiêu sảng khoái, Chu Tư Dịch lưu luyến nới lỏng tay ra.
Từ Vị được tự do lập tức từ dưới thân Chu Tư Dịch bò ra, sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch "Ngài nhìn cho rõ, tôi là Từ Vị! Tôi là nam!"
Áo sơmi của Từ Vị đã bị ném đi, quần lỏng lỏng lẻo lẻo, đúng rồi nha, tên tiểu tử này vẫn thật là trong sáng.
Không phải Từ Vị thì không được.
Chu Tư Dịch mở nút áo, đôi mắt nhìn Từ Vị.
Mới vừa nãy chạm tới chỗ nào rồi? Cần phải vững tâm, trực tiếp đem cậu thượng, sáng sớm ngày mai nghĩ cách dỗ dành sau.
Chuyện đã như vậy, liền cứ đâm chọc vào, bất quá ngày mai cho cậu một khoản tiền.
Từ Vị là người thiếu tiền như vậy, nói không chừng cho tiền cậu liền cam tâm tình nguyện cùng mình.
Hiện tại mấy thiếu niên cầu bao dưỡng, cho một ít tiền, không phải liền cong lên cái mông ngoe nguẩy đuôi lấy lòng.
"Sao?" Chu Tư Dịch tiếng nói trầm thấp ám ách, lông mày tuấn mỹ cau lại, rất thiếu kiên nhẫn.
Chất rượu giựt dây, hắn chính là đang rục rà rục rịch.
Từ Vị nuốt nước bọt, mím mím môi "Ngài có biết tôi