“Con là đồng tính luyến ái.”
Từ Vị nhìn mẹ, ánh mắt không chút tránh né.
Tay Trần Linh cũng không hạ xuống, nàng che miệng bắt bầu khóc, Từ Vị nói, “Con thích nam nhân hay thích nữ nhân thì vẫn là con trai của mẹ, không có gì đáng phải khóc.”
“Con cút ra ngoài cho mẹ!”
Từ Vị thở dài, “Vô luận con chọn ai làm nửa kia của cuộc đời trong tương lai, con yêu mẹ là sự thực, sẽ không thay đổi.”
“Mẹ không muốn nghe.” Đồng tính luyến ái, bốn chữ này thật qua skhos chấp nhận, tuỳ theo nhận thức nhưng chung quy lại đại đa số đều kỳ thị, mang ánh mắt khác thường, có quá nhiều khó khăn.
Hiện tại Từ Vị sao có thể hiểu được? Con trai nàng mới có mười tám tuổi.
“Mẹ không có cách nào chấp nhận được.”
Từ Vị đứng lên, “Mỗi người đều có quyền quyết định cuộc đời.”
Trần Linh lắc đầu, “Con còn nhỏ, con căn bản không hiểu, con bị hắn mê hoặc, đây không phải bản tính trời sinh của con.” Trần Linh kiên trì, con trai nàng ngoan như vậy, “Con không thể thử đi yêu thích người khác sao?”
“Là con mê hoặc hắn.” Từ Vị cắn răng, nói rằng, “Con theo đuổi hắn.”
Trần Linh trố mắt, lập tức chỉ ra cửa, “Cút.”
Bất luận sự thật có như thế nào, Từ Vị không muốn từ miệng người khác nghe một câu nói xấu về Chu Tư Dịch.
Cậu hứng chịu hết thảy, cậu quý trọng Chu Tư Dịch.
“Mẹ tỉnh táo lại đi, không chịu chấp nhận cũng không thể thay đổi sự thực.” Từ Vị nói, “Con là gay, con yêu thích nam nhân, đây đều là bản chất vốn có trong người.
Con đi trước, có việc gì thì gọi cho con.”
“Từ Vị!”
Tay Từ Vị đã đặt trên cửa, cậu dừng bước, nhắm mắt hít sâu một hơi mới quay đầu, “Mẹ, con muốn mẹ biết, con hy vọng người thân duy nhất có thể hiểu được con.”
Trần Linh ngơ ngác nhìn Từ Vị, nỗi đau đớn thống khổ từ bốn phương tám hướng ập đến, bức nàng thở không nổi.
“Vậy ai có thể hiểu được mẹ đây?” Trầm mặc kéo dài dằng dặc, Trần Linh lẩm bẩm, con mắt nàng thất thần, hiện ra hoang mang cùng lo sợ, “Mẹ nên làm gì đây?”
Từ Vị nói, “Con không muốn từ bỏ.”
“Con đi đi.”
Từ Vị kéo cửa ra, nhìn căn phòng một lần nữa, cất bước đi ra ngoài.
Như thế nào là đúng? Như thế nào là sai? Như thế nào là lựa chọn chính xác? Như thế nào là lựa chọn sai lầm? Xã hội này có hàng vạn thứ quy tắc, mỗi người đều phải dựa theo đống quy tắc đó mà sống, ở bên trong cái khung ấy sống mà như chết.
“Tại sao muốn sống lại khó như vậy?” Thanh âm Từ Vị ảm đạm, nghe tới đau xót, “Con không muốn mất đi bất cứ người nào, không muốn cãi vã, không muốn rời đi, cứ như vậy mà sống không được sao?”
Cửa đóng lại, Trần Lăng lẳng lặng nhìn cánh cửa, cảm thấy thế giới như sụp đổ.
Xuống lầu Từ Vị liền nhìn thấy xe việt dã màu đen đậu cách đó không xa, Từ Vị dừng bước, ánh nắng chói chang làm cho cậu híp mắt lại.
Cách kính xe, cậu thấy Chu Tư Dịch đang hút thuốc.
Không nhìn rõ lắm, bảng chắn nắng đã che đi nửa khuôn mặt của hắn.
Từ Vị mím chặt môi, cậu yêu Chu Tư Dịch.
Từ Vị cất bước đi tới, hắn kéo mở cửa xe lên, Chu Tư Dịch dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn Từ Vị.
Nhìn cả nửa ngày, mới nâng tay xoa tóc Từ Vị, cũng không nói gì, hắn đem xe quay đầu lái ra ngoài.
Ô tô hoà vào dòng xe cộ trên đường, trong xe bật điều hoà, tách biệt với không khí bên ngoài.
Trong lòng Từ Vị buồn phiền, nhưng cậu cũng không nói lời nào, loại cảm xúc phức tạp này không phải dăm ba câu có thể nói rõ, bây giờ cũng không thích hợp nói ra với Chu Tư Dịch.
Xe không về Lan Loan, mà là hướng một con đường xa lạ khác chạy.
Đến một toà nhà văn phòng thì dừng lại, Từ Vị liếc mắt nhìn, không hiểu ý của Chu Tư Dịch.
Hắn xuống xe vòng qua chỗ Từ Vị mở cửa xe, nói rằng, “Xuống đi, đây là công ty của tôi.”
Công ty của anh không phải tập đoàn Chu thị?
Từ Vị xuống xe, đóng cửa lại đi theo phía sau Chu Tư Dịch.
Tiến vào thang máy, Chu Tư Dịch giúp Từ Vị chỉnh lại quần áo xộc xệch, “Em nói chuyện với dì à?”
“Ừm.”
“Nói cái gì?”
Từ Vị cong lên khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt Chu Tư Dịch, hầu kết lên xuống, trên mặt tràn ngập ý cười, “Hỏi anh có nguyện ý gả đến nhà tôi hay không.”
Thời điểm lời nói ra khỏi miệng, tim Từ Vị đập đến lợi hại, cậu rất ít khi nói những câu như thế này.
Cậu biết nói ra như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là rất muốn biết đáp án của Chu Tư Dịch.
Kỳ thực thời gian cậu ở bên Chu Tư Dịch phi thường ngắn, ngắn đến mức Từ Vị có hơi hơi suy nghĩ lại chuyện này, cảm thấy thực khó tin.
“Thực tốt.”
Mặt Từ Vị đỏ lên, vành tai phiếm hồng, “A?”
“Chừng nào em chuẩn bị sính lễ đến hỏi cưới tôi?” Chu Tư Dịch cười nói, “Tôi ở rể.”
Cả người Từ Vị như bị thiêu đốt, trò đùa thất bại rồi.
Ở rể cái gì chứ!
Tướng mạo Từ Vị anh tuấn, vóc người kiên cường, so với lần đầu gặp nhau đường nét khuôn mặt bây giờ càng thêm sâu sắc hơn.
Có thể tưởng tượng, lại qua mấy năm nửa sẽ soái đến mức nào, hồng nhan hoạ thuỷ nha!
Ngón tay Chu Tư Dịch khẽ giữ cằm Từ Vị, làm cho Từ Vị nhìn chính mình, “Tôi ở đây, vô luận phát sinh cái gì, tôi đều ở đây.”
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Từ Vị vội vã đẩy Chu Tư Dịch ra.
Chu Tư Dịch nhíu mày, có nên dỡ cái thang máy này ra không.
Tuy làm công ty giải trí, cho đến nay mới chỉ ký hợp đồng với nhóm nhạc Hoả Phong.
Mỗi tầng đều có phòng làm việc, đèn huỳnh quang chiếu sáng hành lang, Chu Tư Dịch sải bước thẳng tắp, người trước mặt đều cúi thấp người chào hỏi, “Chu tổng.”
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Chu Tư Dịch lên tiếng gọi, “Emi,một ly café một ly sữa tươi.”
“Vâng, Chu tổng.”
Chu Tư Dịch chỉ phía sô pha, “Ngồi đi.”
Văn phòng vô cùng lớn, cửa sổ chạm sát đất, ánh nắng từ ngoài chiếu vào, cả phòng sáng sủa.
Từ Vị đi tới ngồi xuống, Chu Tư Dịch lấy ra một phần văn kiện đưa cho Từ Vị.
“Em xem đi.”
Từ Vị liếc nhìn Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch nói, “Nhìn tôi làm gì? Nhìn hợp đồng kìa.”
Từ Vị nhìn hợp đồng, cậu xem cũng không hiểu cái gì, thời hạn là năm năm.
Tiền kiếm được chia thành mười phần, một phần thuộc về công ty, chín phần còn lại đều của Từ Vị.
“Chỉ cần ký tên là được?”
“Có gì không hài lòng không?”
Từ Vị không biết người khác sẽ chia như thế nào, cậu hoàn toàn không có hiểu biết