Gia Kì ngồi nghe bà quản gia nói xong cô tiếp tục hỏi.
" vậy cô Thiên Ngọc và Lệ Mỹ có mối quan hệ như thế nào tôi thấy hai người họ hình như rất thân thiết với nhau thì phải?"
" Dạ đúng lúc trước cô Thiên Ngọc rất thích cô Lệ Mỹ, ngày trước cô Lệ Mỹ từng ở đây ngày nào cô Thiên Ngọc cũng đến rủ nhau đi mua sắm ăn uống họ rất thân thiết với nhau chắc do hợp nhau về tính cách và sở thích ".
Gia Kì gật đầu khi đã hiểu ra mọi vấn đề của Thiên Ngọc cô nói với bà quản gia.
" Cám ơn bà, được rồi bà màu đi nghỉ ngơi đi ".
Bà quản gia cùi chào rồi đi vào phòng.
Gia Kì đứng lên định bước lên phòng, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, là Vu Quân người anh ta nòng nặc mùi rượu, nhưng bước đi vẫn vững chắc chắc, lý trí cũng tỉnh táo chắc không say cho lắm.
Gia Kì thấy Vu Quân vẫn đứng đó nhìn cô, Gia Kì khó hiểu bước về phía hắn nói.
" Anh sao vậy?, sao người toàn mùi rượu thế?"
Vu Quân đến gần sát Gia Kì gục đầu xuống vai cô đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô áp sát cơ thể cô vào cơ thể hắn, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn.
Gia Kì lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng sao đó đưa tay ôm lại vu0t ve lưng hắn nói.
" Anh bị làm sao vậy kể em nghe được không?"
Vu Quân đứng thẳng người dậy đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói.
" không có gì chỉ là nhớ em mà thôi "
Chắc chắn trong lòng hắn đang chứ nhiều tâm sự, rối bời khi Lệ Mỹ quay về.
Gia Kì sờ lên má Vu Quân đầy sự ân cần nói.
" Anh đã ăn gì chưa? "
Vu Quân đưa tay lên nắm lấy tay cô hôn lên mu bàn rồi nói.
" Bây giờ anh chỉ muốn ăn em ".
Gia Kì nghe Vu Quân nói mặt đỏ lại, cô hiểu những lời anh ta nói có ngụ ý gì nhưng giả vờ ngây ngốc nói.
" Em làm sao mà ăn được anh khéo đùa thật đó "
Rồi cô vội quay người chạy lên phòng, đi được vài bước cô đã bị anh ta tóm lấy eo bế thóc cô lên. Gia
Kì giật mình ôm lấy cổ Vu Quân nói.
" Anh định làm gì vậy? "
Vu Quân đưa môi hôn vào môi cô một cách dịu dàng nói.
" Hôm nay em sẽ là bữa tối của anh, bế lên để dùng bữa chứ làm gì "
Gia Kì bị hắn bế lên phòng mặt đỏ bừng miệng nhỏ lí nhí nói.
" Mau thả em xuống đi xấu hổ quá "
Vu Quân nhếch mép cười.
" Đây là nhà của anh không có gì phải xấu hổ cả".
Đêm đó hai người quấn lấy nhau không rời, hắn vô cùng diệu dàng nâng niu cô, khiến cho Gia Kì cảm nhận từng đợi khoái c4m mà hắn mang lại, họ như hoà làm một.
Sáng hôm sau, Vu Quân vẫn quấn lấy Gia Kì không chịu buông, cô bắt đầu nhút nhít quay người lại đối diện với hắn đưa tay lên nghịch những sợi tóc đen mượt của hắn sờ lên sống mũi cao vuốt của hắn.
Vu Quân từ từ mở mắt gương mặt ngáy ngủ nhưng vẫn không vơi đi sự đẹp trai của hắn, đưa môi hôn vào trán Gia Kì nói.
" Chào buổi sáng vợ yêu ".
Gia Kì nghe những lời sến sẩm đó nổi da gà từng cơn, một con người lạnh lùng như hắn cũng nói được những lời này khiến cho cô không khỏi bất ngờ.
" Hôm nay anh không đến công ty à?"
Vu Quân cười cười ôm cô vào lòng nói
" không anh muốn ở nhà ôm em cả ngày ".
Gia Kì xô hắn ra nói.
" Nhưng em không muốn ôm anh cả ngày đâu, đêm qua đã quá đủ rồi ".
Cô lòm khòm ngồi dậy lại bị Vu Quân cười gian tà kéo cô xuống tiếp tục nằm vào lòng hắn rồi trầm giọng nói.
" Đừng rời xa anh có được không?"
Gia Kì hơn bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy, rồi cô đưa tay vu0t ve lưng của Vu Quân rồi nói.
" Được rồi em sẽ luôn ở bên anh, em sẽ bù đắp lại những tổn thương mà anh phải gánh chịu suốt thời gian qua ".
Đây không phải là sự thương hại, mà là tình cảm thật lòng cô giành cho hắn, cô gái bé nhỏ đã phải lòng một người đàn ông đã chịu nhiều tổn thương, khiến cho cô càng yêu hắn nhiều hơn