Suốt bữa ăn Đinh Tùng luôn bắt chuyện trước tìm mọi chủ đề khác nhau để nói, Gia Kì chỉ ngồi lắng nghe có khi trả lời lại có khi mỉm cười cho qua.
Đến lúc buổi ăn kết thúc Đinh Tùng đề nghị đưa Gia Kì về.
" Hay là để tôi đưa cô về có được không, trời cũng đã tối, cô về một mình tôi không an tâm chút nào ".
Gia Kì từ chối " Tôi tự về được cám ơn lòng tốt của anh ".
Đinh Tùng cứ nằng nặc đòi đưa cô về bịa ra nhiều lý do rùng rợn nào là hi3p d4m chặt sát, bắt cóc bán sang biên giới, Gia Kì nghe mà rùng mình cuối cùng cũng đã đồng ý để Đinh Tùng đưa về.
Về đến nhà cô chào tạm biệt và lịch sự nói.
" Đây có lẽ là buổi hẹn đầu tiên cũng là cuối cùng của Chúng ta, bởi vì tôi đã có chồng rồi nếu cứ đi ăn với anh như vậy, tôi e là không nên mong anh hiểu cho hôm nay tôi gặp anh chỉ để nói với anh điều này".
Đinh Tùng tỏ vẻ tiếc nuối nói.
" Tiếc quá tôi thật sự mong hai chúng ta có thể có nhiều buổi hẹn hơn, nhưng cô đã nói như vậy thì có tiếc một chút nhưng cũng phải chấp nhận thôi bởi vì tôi tôn trọng cô ".
Gia Kì mỉm cười dịu dàng, rồi anh lên tiếng đề nghị.
" Tôi có thể ôm cô một cái được không, thay lời tạm biệt của chúng ta ".
Gia Kì cũng không suy nghĩ gì nhiều cứ nghĩ là bạn bè ôm xã giao bình thường nên cô chủ động dang đôi tay ôm hắn một cái hời hợt rồi chào tạm biệt đi vào nhà.
Cô không hề hay biết Lệ Mỹ đứng trên lầu đã chụp lại tất cả khoảng khắc đó, nở một nụ cười đầy đắc ý.
Những tấm ảnh thân mật của của Gia Kì và Đinh Tùng, đã nhanh chóng đưa tới tay Vu Quân hắn vẫn còn ở Italy nhận được những bức ảnh đó đôi mắt sắt lạnh như muốn giết người, gương mặt tối sầm lại nhào nát những bước hình đó vứt xuống sàn, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên Vu Quân đưa tay với lấy bật lên nghe, đầu giây bên kia giọng nói của Đinh Tùng vang lên nụ cười đầy đắc ý.
" Anh đã thấy được mấy bức ảnh tôi đã gửi chưa, tôi không ngờ con đàn bà của anh lại dễ dãi đến vậy, chỉ nghe những lời dụ ngọt liền xà vào lòng người đàn ông khác,
hãy giữ cái ghế đó cho vững, chứ tôi thấy anh còn không quản nổi con đàn bà của mình, thì không bao lâu nữa cái ghế của anh cũng sẽ là của tôi"..
||||| Truyện đề cử: |||||
Hắn cười đầy khiêu khích qua điện thoại.
Trán Vu Quân lúc này nổi hết gân xanh, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, tức giận ném thẳng vào tường nát vụn, hắn đứng lên nói với Hắc Ưng " Về nước thôi ".
Hắc Ưng thấy sự tức giận lên tới đỉnh điểm của hắn chỉ cúi đầu tuân lệnh rồi theo hắn ra ngoài.
Vu Quân chọn chuyến bay gần nhất để về nước, hắn bay về trong đêm, ngồi trên máy bay hắn không hề chợp mắt cơ thể toát ra một luồng khí lạnh, nếu bây giờ có ai dám cản đường hắn chắc chắn sẽ đền bằng mạng sống.
Gia Kì vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô vẫn hồn nhiên đi ra vườn chăm sóc những cành hoa tươi đẹp tràn đầy sức sống cô còn vu vơ hát ca, không hề biết chuyện gì sấp ập đến với mình, Lệ Mỹ cũng từ trong nhà đi ra gương mặt đầy sự ghen ghét nhìn Gia Kì mỉa mai nói.
" Chồng vừa đi khỏi nhà có mấy ngày, đã đi hẹn hò với người đàn ông khác đúng là không biết xấu hổ ".
Gia Kì lúc đầu không thèm quan tâm cô đứng tiếp tục công việc tưới cây không thèm trả lời.
Lệ Mỹ tức giận khi bị Gia Kì khinh thường tức giận xong đến nắm lấy tay Gia Kì xô ngã bình tức nước trong tay cô, Gia Kì giật mình liếc nhìn Lệ Mỹ nói.
" Chị nên biết cách xử sự một tí đi, dùng gì tôi cũng mới vợ của Vu Quân chị chỉ là khách đừng hành động quá giới hạn"
Lệ Mỹ nghe Gia Kì nói càng tức giận giật lấy cây kéo tỉa hoa mà cô đang cầm.
" Vườn hoa này anh Vu Quân cho người xây nên chỉ để chứng minh tình yêu của anh ấy giành cho tôi cô làm gì có tư cách đụng vào chứ ".
Gia Kì lúc này mới nhớ ra lúc trước cô có hỏi về ý nghĩa của vườn hoa nhưng bà quản gia đánh trống lảng không muốn trả lời bây giờ cô mới biết là xây cho Lệ Mỹ.
Nói rồi cô ta điên cuồng cắt đi những cành hoa tươi đẹp mà lúc nảy Gia Kì mới vừa chăm sóc.
- -----oOo------