Thiên Ngọc bắt đầu lên tiếng nói.
" Có chối cũng không ai tin chị đâu, chính mắt con đã thấy chị ta cười nói rất vui vẻ với tên vệ sĩ đó ".
Cả gia đình nhìn về phía Thiên Ngọc bây giờ cô ta biết thế nào là cái miệng nhanh hơn cái não vội ấp úng giải thích.
" Con và chị Lệ Mỹ đứng trên lầu nhìn xuống thấy ".
Gia Kì đã biết được nguồn góc của sự việc chắc chắn là do Lệ Mỹ làm ra tất cả mọi chuyện cô lên tiếng.
" Vậy chỉ có hai người thấy, nhưng tại sao tin tức lại bị lan truyền ra bên ngoài vậy cô Thiên Ngọc?".
Thiên Ngọc đơ người mặt mày tái mét ngập ngừng nói..
" Là do.........."
Bà Hạnh Nghi tức giận nhìn Thiên Ngọc nói.
" Lại là cô ta, ta đã cấm con qua lại với cô ta rồi mà tại sao không nghe lời hả ".
Thiên Ngọc sợ hãi nhưng cũng còn mạnh miệng nói lớn.
" Con chơi với chị ấy thì có gì là sai, từ trước đến nay chỉ có một mình chị Lệ Mỹ mới xứng đáng với anh hai thôi ".
Thiên Ngọc liếc nhìn Gia Kì rồi nói tiếp.
" Còn cô ta là hạn phụ nữ nào mọi người cũng biết rồi đó, đã là vợ của anh hai mà còn đi hẹn hò với biết bao nhiêu người đàn ông, cô ta còn qua lại với thiếu gia nhà họ Trần đối thủ của gia đình chúng ta nữa đó ".
Ba Thiên Ngọc thấy con gái ngày càng ăn nói lung tung gằn giọng răn đe.
" Im lặng cho ba ngay lập tức ".
Thiên Ngọc vẫn bướng bỉnh nói.
" Mọi chuyện con nói là sự thật mọi người đừng có nghĩ tốt cho cô ta nữa ".
Ba Thiên Ngọc nhìn cô với vẻ mặt tức giận, lúc này cô mới im lặng ngồi im.
Thật sự Gia Kì quá mệt mỏi không muốn giải thích gì thêm nữa cô không muốn sống cái cảnh luôn bị nghi ngờ, mọi người luôn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, Gia Kì hít một hơi lạnh lùng nói.
" Bây giờ có giải thích ra sao thì chắc chắn mọi người cũng chẳng tin tôi vậy thì giải thích để làm gì cho mệt, hôm nay sẽ là lần cuối tôi bước chân đến đây cũng là lần cuối tôi gặp mọi người, đứa con trong bụng của tôi của ai đi chăng nữa nó cũng sẽ là con của tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả lỗi lầm về phía mình, chấp nhận ly hôn từ nay trở đi sẽ không liên quan gì đến gia đình nhà họ Bạch nữa nếu điều đó là điều các
người muốn ".
Ông Vu Cảnh lên tiếng.
" Ta sẽ cho người đưa cô đến bệnh viện để xét nghiệm ADN đến khi mọi chuyện sáng toả cô không được đi đâu cả "
Gia Kì phẫn nộ nói.
" Sao lại vô lý như vậy, chẳng phải các người hoài nghi đứa con trong bụng tôi đã thừa nhận tất cả rồi đừng làm khó nhau nữa tôi và Vu Quân ly hôn thì mọi chuyện sẽ kết thúc hay
sao ".
Vu Quân đứng lên tiến về phía Gia Kì bóp chặt lấy vờ vai của cô.
" Em làm như vậy chỉ để ly hôn thôi sao? "
Gia Kì tức giận xô Vu Quân ra nói.
" Nếu các người muốn đưa tôi đi xét nghiệm chi bằng tôi bỏ đứa bé này ".
Bà Hạnh Nghi vội đứng lên khuyên ngăn.
" Con hãy bình tĩnh lại đi, ta biết là con đang rất sốc trước mọi chuyện nhưng đừng làm gì ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ".
Gia Kì nhìn từng người trong gia đình họ gằn giọng nói.
" Cuối cùng thì các người cũng chỉ cần có người nối dõi, còn tôi thì sao các người có bao giờ nghĩ đến tôi chưa, nếu đã vậy thì tìm người khác mà xin cháu cho các người đi "
Vu Quân tức giận đưa tay lên định tát Gia Kì nhưng bàn tay khựng lại trong không trung, Gia Kì đau đớn nhìn hắn nghẹn ngào nói.
" Thích đánh lắm chứ gì, đánh tôi đi, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, tôi không còn sức để kháng cự nữa, con người anh không biết đâu là đúng đâu là sai, có chuyện gì anh cũng chỉ oán trách giày vò tôi, tôi đã không còn xem anh là chồng từ lâu rồi "
Câu nói của cô đã khiến gia đình nhà họ Bạch chết lặng Vu Quân tức giận gằn giọng nói với Gia Kì.
" Em ăn nói hồ đồ quá rồi đó, mau về nhà thôi ".
Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay của Gia Kì kéo cô đi ra ngoài nhưng Gia Kì dùng sức giật tay mình khỏi tay hắn, cô nước mắt lưng tròng bỏ đi một mạch, nơi này không bao giờ thuộc về cô chỉ đem đến đau đớn tuổi nhục cho Gia Kì, cô đau đớn lê từng bước chân nặng nề đi trên đường cô thật sự mệt mỏi bây giờ mọi người ai cũng biết đến cô với cái danh là ngoại tình lăng loạn trắc nết xã hội này thật là khắt nghiệt với một cô gái nhỏ không có sức kháng cự.
- -----oOo------