Tuy rằng quần áo trong phủ có chất liệu tốt, nhưng chung quy kiểu dáng vẫn hơi đơn điệu.
Trong phủ người đủ tư cách mặc những bộ xiêm y này đều là đại nha hoàn được chủ tử coi trọng trong các viện, chủ tử đối xử với các nàng cũng tương đối khoan dung, các nàng nhận được quần áo, có thể lén thêu một ít hoa văn ở mặt trên.
Tống Gia Ngôn không biết Đỗ Hạ có biết nữ hồng hay không, cũng không biết quần áo như này có thể làm nàng vừa lòng không.
Tống Gia Ngôn nhận quần áo từ trong tay Tống Hải, tự mình ôm quần áo đi một chuyến sang nhà kề.
Nhìn quần áo Tống Gia Ngôn ôm trong lòng ngực, Đỗ Hạ liền biết đây là đưa cho mình.
“Ngươi mặc tạm quần áo này trước, ta sẽ dặn tú phòng làm riêng xiêm y sau, hoặc nếu ngươi muốn cũng có thể ra cửa hàng trang phục chọn mua.
”Đỗ Hạ nói càm ơn rồi nhận quần áo trong tay Tống Gia Ngôn đặt trên bàn.
Không thể không nói, từ khi xuyên qua, Tống Gia Ngôn đối xử với cô rất tốt, đều giúp cô nghĩ tới mọi phương diện.
Đỗ Hạ tính xem mình có thể hồi báo thế nào, trong ba lô của cô thật ra có một ít tiền mặt, bất quá đều là tiền giấy hiện đại.
Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại trên người chỉ có trang sức cô đặt trong ngăn kéo đầu giường gỗ.
Một đôi hoa tai trân châu, một vòng cổ mặt hình cỏ bốn lá bằng vàng hồng, một cái lắc tay cùng bộ với vòng cổ.
Tuy rằng không phải nhãn hiệu quốc tế xa xỉ nào, nhưng cũng là nhãn hiệu Đỗ Hạ tỉ mỉ chọn lựa thiết kế riêng, bởi vì không phải nhãn hiệu hàng xa xỉ, cho nên trang sức không đắt.
Cổ đại không có vàng hồng, hẳn là còn có chút giá trị, hơn nữa tay nghề thủ công đời sau cũng tinh tế hơn ở cổ đại một ít, cho nên trang sức này hẳn là không lo không bán được.
Đỗ Hạ nghĩ đợi lát nữa liền tặng chỗ trang sức này cho Tống Gia Ngôn, làm tạ lễ.
Tống Gia Ngôn không phải đăng đồ tử, đưa quần áo cho Đỗ Hạ xong liền đi ra ngoài.
Đỗ Hạ tiện tay cầm một kiện quần áo lên giũ ra, khoa tay múa chân ướm thử trên người một chút, xác định cô mặc vừa.
Bất quá Đỗ Hạ tìm kiếm trong đống quần áo một lúc lâu, cũng không tìm thấy yếm mặc trong.
Đỗ Hạ nhìn chỗ quần áo trước mặt cảm thấy có chút khó khăn, buổi tối đi ngủ vì thoải mái nên cô không mặc nội y, quần áo này là trang phục mùa hè, thoạt nhìn cũng không dày dặn, không biết không mặc yếm có bị lộ hàng hay không.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Đỗ Hạ vẫn trực tiếp cầm lấy quần áo mặc bên ngoài váy ngủ, cũng may kiểu dáng là vạt thẳng, mặc vào người có thể che kín váy ngủ bên trong, bên trong có váy ngủ, cũng không bị lộ hàng.
Xác định mình đã ăn mặc phù hợp với thời đại này, Đỗ Hạ tự túm tóc trên đỉnh đầu tự mình