Ban ngày Tống Hải ở bên ngoài chạy một vòng, đã chuẩn bị cho Đỗ Hạ một thân phận giả.
Đỗ Hạ, người Hoàn Tây, năm nay 22 tuổi, cha mẹ song vong, từ nhỏ học y, thời trẻ đã bái danh y ẩn cư làm sư phụ, đặc biệt tinh thông các bệnh của phụ nhân sinh sản.
Đối với chuyện tuổi giả này, Đỗ Hạ không có nhiều do dự liền tiếp thu, trên thực tế ở cổ đại, nữ tử 22 tuổi còn độc thân cũng coi là gái lỡ thì.
Nếu không phải cô thật sự không giống mấy tiểu cô nương mười sáu bảy tám, Đỗ Hạ còn muốn để thấp xuống vài tuổi đây.
Không biết Tống Hải làm cách nào, dù sao hiện tại Đỗ Hạ đã có một thân phận ở Khánh triều, bất quá cũng không chịu nổi những người có ý điều tra.
Trở lại Nghênh Phong viện, Tống Gia Ngôn liền lấy cớ mình không quen trong viện có mặt nữ tử khác, để Vân Nhi hồi chủ viện nghỉ ngơi.
Kết quả này Tần thị cùng Vân Nhi cũng đoán trước rồi, cho nên Vân Nhi không có nói gì, chỉ nói sáng mai mình sẽ qua đây hầu hạ Đỗ Hạ rửa mặt liền rời Nghênh Phong viện.
Vân nhi đi rồi, Đỗ Hạ về phòng thu thập ba lô liền đi tìm Tống Gia Ngôn.
Vào phòng, việc đầu tiên Đỗ Hạ làm là đem một trăm lượng hoàng kim từ trong ba lô đặt ở trên bàn.
Thấy Tống Gia Ngôn mở miệng muốn cự tuyệt, Đỗ Hạ vội vàng duỗi tay ngăn trở hắn.
“Tống công tử, nói thật, chúng ta bèo nước gặp nhau, anh có thể đối đãi tôi như vậy, lòng tôi thật sự cảm kích, chỗ vàng này anh nhất định phải nhận lấy, bằng không tôi ở Quốc công phủ không an tâm, luôn cảm thấy mình đang thiếu nợ.
”Đỗ Hạ đã nói như vậy, Tống Gia Ngôn còn có thể nói cái gì, hắn đành gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu.
Hắn bỏ vàng thỏi vào trong ngăn kéo đầu giường.
Hai người cũng không quen thuộc, cũng không có gì để nói, Đỗ Hạ tự mình thay thuốc, Tống Gia Ngôn liền ngồi ở một bên đèn dầu đọc sách.
Đỗ Hạ đổi xong thuốc nằm lên trên giường, do dự hơn nửa ngày, trước khi Tống Gia Ngôn muốn thổi tắt đèn dầu kịp mở miệng nói:“Tống công tử, tôi có một muốn thương lượng cùng anh một chút.
”Tống Gia Ngôn dừng lại động tác, xoay đầu khó hiểu nhìn về phía Đỗ Hạ.
Đỗ Hạ giấu ngón tay đang xoắn xít ở dưới chăn, cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thập phần nghiêm túc nhìn Tống Gia Ngôn, nhỏ giọng lại kiên định: “Nay, tối hôm nay anh có thể ngủ trên giường gỗ với tôi không?”Lời này vừa nói ra, Đỗ Hạ liền không nhịn được đỏ mặt trước.
Sợ Tống Gia Ngôn cự tuyệt, cô vội vàng giải thích: “Là, tựa như đêm qua khi tôi xuyên qua tới vậy.
”Đỗ Hạ không biết đêm qua mình vì sao không thể trở về.
Trên thực tế cô cũng không dám tưởng tượng, nếu về sau không thể quay về thì sao.
Cô vẫn luôn cưỡng bách