Đỗ Hạ vội vàng dừng trò chuyện đi xem ngày.
Hay lắm!Trên màn hình thình lình biểu hiện —— ngày 27 tháng sáu, thứ hai, rạng sáng 02:24.
Đỗ Hạ nắm di động sững sờ tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Cam Mạn Mai lâu không có nghe con gái nói chuyện, ở bên kia hô hai tiếng ‘ Đỗ Hạ ’, cô mới hồi phục tinh thần.
Tinh thần Đỗ Hạ hoảng hốt nói: “Con không có việc gì, chính là mơ thấy ác mộng, đặc biệt muốn nghe giọng của mẹ và ba.
”Nghe con gái nói như vậy, tức giận trong lòng Cam Mạn Mai liền biến mất một chút.
Đúng rồi, tiểu Hạ mới trải qua loại chuyện kia, trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi.
Lúc trước con bé biểu hiện như không có việc gì, có lẽ là không muốn để bà và bạn già lo lắng.
Phỏng chừng đây là nằm mơ lại mơ thấy chuyện kia.
Cam Mạn Mai có chút hối hận vì mình và chồng đã trở về luôn trong hôm nay, trong điện thoại cô an ủi con gái vài câu, quan tâm hỏi: “Nếu không mẹ xin nghỉ mấy ngày, trở về ở cùng con mấy ngày?”Cam Mạn Mai ở đơn vị làm việc hơn nửa đời người, chức vị tuy rằng không phải quá cao, nhưng cũng là phó lãnh đạo đơn vị, hơn nữa tư lịch của bà ở đó, muốn nghỉ mấy ngày hoàn toàn không có vấn đề.
Đỗ Hạ vội vàng lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, mẹ cứ đi làm đi, nơi này con không có việc gì, phong cảnh ở quê khá tốt, ban ngày mẹ không thấy con đăng ảnh sao? Con tự mình leo núi đấy.
”“Mẹ đương nhiên thấy được, bất quá con vẫn phải chú ý vết thương trên tay, hiện tại thời tiết nóng, cũng không thể để hở miệng vết thương, bằng không miệng vết thương nhiễm trùng thì lại chịu tội.
”Đỗ Hạ sợ nói tiếp Cam Mạn Mai lại muốn tới đây chăm sóc cô.
Nếu là lúc trước thì cũng không có gì, nhưng hiện tại trong nhà còn có một Tống Gia Ngôn, việc này tuyệt đối không thể để cha mẹ cô biết, bằng không bọn họ lại nghĩ đông nghĩ tây.
Đỗ Hạ che miệng giả ngáp một cái: “Con đã biết, thời gian đã trễ thế này, mẹ tiếp tục ngủ đi, ngày mai lại nói, con muốn đi ngủ.
”Nghe thấy con gái ngáp, Cam Mạn Mai quả nhiên ngừng câu chuyện.
Cúp điện thoại, Đỗ Hạ vội vàng quay đầu lại nói với Tống Gia Ngôn: “Khi tôi xuyên đến bên kia, thời gian bên này cũng dừng lại”.
Thấy vẻ mặt Tống Gia Ngôn khó hiểu, Đỗ Hạ chỉ có thể giải thích kỹ càng, tỉ mỉ một lần nữa: “Tôi ngây người ở Khánh triều cả ngày, nhưng ở bên này thời gian vẫn dừng ở thời điểm tôi xuyên qua.
”Đây cũng là suy đoán bước đầu của Đỗ Hạ, thực tế tối hôm trước cô ngủ quá say, căn bản không biết chính xác thời gian xuyên qua.
Tống Gia Ngôn cười nói: “Ta còn chưa chúc mừng cô.
”Đỗ Hạ nghe vậy vội vàng xua tay, vẻ mặt vẻ xấu hổ: “Anh đừng nói như vậy, tôi nên nói xin lỗi anh mới đúng ,