Lúc đến khoa ngoại xử lý miệng vết thương, thật vất vả chờ đến lúc chung quanh không có người bệnh khác, hộ sĩ mới có thể giúp Đỗ Hạ khâu lại miệng vết thương, vừa than thở.
“Mỗi lần đều như thế này, phàm là có xung đột trong chữa bệnh, mọi người luôn nhắm vào phía bác sĩ trước, không khiển trách người làm thương người khác.
”“Bác sĩ trị bệnh cứu người có cái gì sai, tình huống ngày hôm qua, nếu bác sĩ Đỗ không làm giải phẫu, chẳng lẽ cứ trơ mắt để sản phụ xuất huyết đến chết?”Bác sĩ khâu cho Đỗ Hạ lại tràn đầy đồng cảm phụ họa:“Không sai! Mọi người đều cho rằng làm bác sĩ có đãi ngộ rất tốt, lại có bao nhiêu người biết bác sĩ làm một cuộc giải phẫu mới có thể nhận được một trăm đồng tiền.
”“Có đôi khi thật sự không rõ, chúng ta cực cực khổ khổ học hành hơn người khác mấy năm, rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ chính là vì một ngày bị chính bệnh nhân mình cứu trị hoặc là người nhà bệnh nhân đâm cho mấy dao?”Trải qua một chuyến vừa rồi, Đỗ Hạ không có tâm tình, cũng không có tinh lực đi tham dự đề tài nà.
Khâu xong miệng vết thương, cô còn phải lên tinh thần hội báo toàn bộ sự việc với lãnh đạo bệnh viện.
Bởi vì có sản phụ tự mình ký tên đồng ý, mặc kệ đối phương làm loạn như thế nào, bên Đỗ Hạ đều chiếm lý.
Bất quá bệnh viện phải suy xét đến nhiều thứ hơn, suy xét đến người nhà bệnh nhân nhà làm loạn, đối với bệnh viện ảnh hưởng không tốt, hơn nữa Đỗ Hạ bị thương ở cánh tay, tạm thời cũng không thể giải phẫu được, đơn giản để cho cô về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Sợ Đỗ Hạ thấy bất mãn, lãnh đạo bệnh viện sợ quyết định này sẽ làm lạnh lòng nhân tài bệnh viện đã tốn số tiền lớn mời chào về, sau khi thương thế lành sẽ trực tiếp từ chức, trước khi đi lãnh đạo còn trấn an cô vài câu.
Kết quả cuối cùng chính là, tuy rằng nói không xem như xử phạt, nhưng Đỗ Hạ cũng bị tạm thời cách chức.
Đỗ Hạ không muốn trở lại phòng trực đối diện với người nhà sản phụ, tới đồ cá nhân cũng không thu thập, nhắn tin cho hộ sĩ có quan hệ tốt, nhờ cô ấy thu thập đồ trong văn phòng, rồi cô sẽ quay lại lấy sau, cầm thuốc trị thương đi ra khỏi phòng khám bệnh liền lập tức trở về nhà.
Đỗ Hạ ở bệnh viện đã ba, bốn năm, mỗi ngày