Đại não Đỗ Hạ lúc này đã trống rỗng, cô vươn tay xoa xoa cánh mũi hơi ngứa ngứa của mình, trong lòng đã chạy như điên rống giận: ( a! A! A! Sơ mi trắng giết tôi! ).
Rõ ràng là kiểu dáng quần áo thực bình thường, nhưng Tống Gia Ngôn mặc nó, xứng với vẻ mặt xấu hổ của hắn, Đỗ Hạ liền không khỏi ( thở hổn hển, thở hổn hển ) suy nghĩ linh tinh.
Thấy Tống Gia Ngôn đã quẫn bách đến mức muốn tìm khe đất chui vào rồi, Đỗ Hạ vội vàng quay người, hung hăng đánh hai cái lên mặt.
Sắc đẹp hại người! Cô phải bình tĩnh, cô cũng là người gặp qua việc đời, cũng không thể suy nghĩ linh tinh.
Còn cứ như vậy, khi nào bọn họ mới có thể ra cửa.
Thật vất vả mới xua đi những hình ảnh không trong sáng trong đầu, lúc Đỗ Hạ lại xoay người, trên mặt đã troe lên nụ cười đứng đắn.
Cô nghiêm trang hỏi: “Làm sao vậy?”Tống Gia Ngôn ngắn ngủi trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi vừa rồi vì sao lại tự đánh lên mặt mình.
Hắn có chút không được tự nhiên giơ giơ cái mũ lưỡi trai trong tay: “Thứ này tôi không đội được.
”Đỗ Hạ nghe vậy nháy mắt đã hiểu, quý công tử, từ nhỏ ăn, mặc, ở, đi lại đều có người chuyên hầu hạ, để hắn tự buộc tóc nhét vào mũ, khả năng xác thật có chút làm khó hắn…… Đi?Đỗ Hạ tiến lên cầm mũ trong tay Tống Gia Ngôn, dẫn đầu đi vào trong phòng: “Để tôi giúp anh búi tóc lên trước.
”Tống Gia Ngôn ngoan ngoãn đi theo phía sau Đỗ Hạ vào phòng.
Trong phòng có bàn trang điểm Cam Mạn Mai mua cho bà ngoại Đỗ Hạ, từ hai năm trước.
Bàn trang điểm được sơn màu đỏ, hợp với các loại gia cụ bằng gỗ đỏ khác trong phòng.
Đỗ Hạ để Tống Gia Ngôn ngồi ở trước bàn trang điểm.
Từ sáng nay Tống Gia Ngôn đã chú ý tới cái bàn trang điểm này.
Cái bàn thủ công thật ra không có gì đặc thù, nhìn kỹ xuống dưới tay nghề còn rất thô ráp.
Nhưng cái gương được khảm giữa bàn trang điểm này quá không bình thường.
Bàn trnag điểm được không khảm gương đồng, mà là một loại gương mà Tống Gia Ngôn chưa từng gặp qua.
Cũng không biết gương này làm bằng chất liệu gì, có thể soi một cách rõ ràng.
Sáng nay khi Tống Gia Ngôn đi ngang qua bàn trang điểm, còn bị mặt chính mình trong gương dọa sợ.
Gương soi thập phần rõ ràng, Tống Gia Ngôn ghé vào trước gương, thậm chí còn thấy được lông tơ trên mặt mình.
Thật sự cực kỳ rõ ràng, không có gì không soi được, cũng không khoa trương.
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Gia Ngôn thấy rõ diện mạo của mình như vậy.
.
Ở cổ đại, từ vương công quý tộc, cho tới bình dân bá tánh, mọi người đều dùng gương đồng, khác nhau chính là vương cung quý tộc sẽ khảm các loại đá quý, kỳ trân lên gương đồng, thể hiện thân phận, bình dân cũng chỉ có thể sử dụng gương đồng có hình thức đồng nhất bình thường.
Gương đồng tuy rằng có thể soi được bóng người, nhưng tuyệt đối không rõ ràng