"Diệc Hiiii,cô ta nổi giận với em" xem cô làm gì được tôi
"Giai Giai im lặng đi"anh nói với vẻ mặt chán ghét người phụ nữ đứng cạnh mình
Mạt Mạt tự nhủ với lòng phải kiềm chế nước mắt lại anh ta không đáng để mình rơi lệ cô cố nhấn mạnh từng câu hỏi anh "tại sao anh lại đối xử như vậy với em"
"thứ anh cần là có 1 người luôn bên cạnh chăm sóc cho anh,trong suôt́ thời gian em du học, giai giai luôn ở bên cạnh những lúc anh câǹ,em thì sao lúc đó em đã ở đâu,em xứng sao.Mạt Mạt chúng ta kết thúc đi"nói xong anh cầm lấy tay giai giai mà bước đi
"......."
Mạt Mạt tiện tay với lấy ly cà phê bên cạnh hất lên người Diệc Hi
"Cố Diệc Hi chúng ta từ đây cắt đứt quan hệ"cô cương quyết quay lưng bỏ lại ánh mắt mơ hồ của Diệc Hi
"Mạt Mạt.....em" trong lòng anh cảm thấy khó chịu ,thực ra anh làm vậy chỉ muốn em có thể níu kéo, cầu xin anh không bỏ em, để em hiểu được anh yêu em đến nhường nào.Để em phải hối hận khi đã bỏ anh mà đi .
còn người nào đó đang phải uất ức khi bị người ta lấy mất ly cà phê mới mua cho ông chủ
"thiếu gia...cà phê của ngài" vẻ mặt đầy đáng thương
"tôi đã thấy hết rồi"giọng điệu vô cùng lạnh lùng khiến người nghe phải phát run
"quản gia, lái xe"-.-
Mạt ngay lúc này :
"tại sao,lại thành ra như vậy ,ngay cả Hi ca ca mình
"Mạt Mạt mày khóc cái gì chứ"hic hic
"mày phải kiên cường lên,mối thù của mẹ mày phải bắt hai mẹ con Hứa giai giai trả hêt́.nợ máu trả máu ,nợ mạng trả mạng"
trong bầu trời đêm yên tĩnh bỗng chuông điện thoại rung lên
"Tô y y"người bạn thân của mạt mạt