Sau trận gió tanh mưa máu, náo loạn công ty đó thì ai nấy cũng đều phải khiếp sợ Cố tổng.
Cả công ty bàn tán xôn xao không ai dám chọc giận anh dù chỉ một chút.
Cố Giai Thụy bế Chu Linh trên tay nhanh chóng vào thẳng văn phòng làm việc, anh đặt cô ngồi xuống ghế sofa rồi nhẹ nhàng kéo áo cô lên xem phần bụng bị đá.
Vừa kéo áo lên vết thương trên bụng Chu Linh lập tức khiến Cố Giai Thụy sầm mặt, anh run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào vết đá trên bụng Chu Linh đau lòng nói:
- Tiểu Linh, anh xin lỗi!
Tách
Nước mắt Cố Giai Thụy lăn dài trên má khiến Chu Linh sửng sốt, cô vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt anh giọng an ủi:
- A Thụy, em không sao mà! Anh đừng khóc!
- Vết thương nghiêm trọng như vậy sao có thể nói không sao!
Nói rồi Cố Giai Thụy thẳng tay đấm mạnh vào mặt mình một cái làm Chu Linh sững người.
Cô đứng hình mất mấy giây rồi hét lên:
- A Thụy, anh điên rồi sao? Anh có sao không?
Cú đấm vừa rồi khiến một bên má của Cố Giai Thụy sưng đỏ, khóe môi bị rách ra rướm máu, môi cũng bị dập nhưng anh vẫn mặt kệ.
Anh ôm chầm lấy Chu Linh vùi đầu vào ngục cô như em bé tham lam hít lấy mùi oải hương thơm dịu nói không ngừng tự trách:
- Đều tại anh! Đều là lỗi của anh! Tiểu Linh, anh lại không bảo vệ được em rồi!
Câu nói của Cố Giai Thụy khiến trái tim Chu Linh chợt thắt lại, lòng ngực cô vô thức truyền đến một cơn đau nhói lên.
Chu Linh khẽ dùng tay nâng gương mặt Cố Giai Thụy lên, cô bắt anh nhìn vào đôi mắt cô rồi hỏi:
- A Thụy, anh lại nhớ đến chuyện năm đó rồi có phải không?
Bị Chu Linh nói trúng tim đen khiến Cố Giai Thụy chỉ biết im lặng, anh nhắm mắt tự cảm nhận nỗi đau với những mảnh ký ức năm đó ùa về.
- A Thụy, em phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu? A Thụy, chuyện năm đó không phải lỗi của anh nên anh đừng tự trách nữa có được không?
Cố Giai Thụy vẫn cứ im lặng, đối mặt với Chu Linh, với quá khứ, với nỗi đau cô vừa phải chịu đựng anh không biết phải trả lời thế nào.
Câu hỏi của Chu Linh mãi mãi là một câu hỏi khó mà anh không có được đáp án.
Mỗi lần nhớ về chuyện năm đó là bao nhiêu ký ức đau đớn và tội lỗi lại ùa về giày xéo trái tim anh khiến anh không thể nào thở nổi.
- A Thụy! Trả lời em!
Tách
Giọt nước mắt nóng hổi của Chu Linh rơi xuống má của Cố Giai Thụy, anh hoảng hồn đưa tay lau vội dòng nước mắt trên mặt cô.
Khẽ ôm ôm Chu Linh vào lòng Cố Giai Thụy nói:
- Tiểu Linh, đừng khóc!
Chu Linh đưa tay đánh mạnh vào ngực Cố Giai Thụy một cái, cô vùi mặt vào lòng anh nức nở:
- A Thụy, sao anh không chịu hiểu? Sao anh cứ cố chấp giày vò bản thân mình làm gì? Sao anh không chịu nghe em? Anh có biết anh như vậy em đau lòng biết dường nào.
Cố Giai Thụy thấy vậy thì càng bối rối, anh hoảng loạn tìm đủ mọi cách làm Chu Linh ngừng