Đặt chân vào trung tâm thương mại là lúc Chu Linh bung xõa, cô lon ton chạy nhảy khắp nơi hệt như một đứa trẻ làm Cố Giai Thụy phải chạy theo không ngừng mệt tới bỡ cả hơi tai.
Anh nhanh chân bước lên đưa tay kéo lấy người Chu Linh lại nói:
- Linh Nhi, đừng chạy nữa!
Chu Linh đang bay nhảy đột nhiên bị kéo lại thì mất đà ngã thẳng vào lòng Cố Giai Thụy, mũi cô đập vào ngực anh khiến nó nhói lên một cái đau điếng.
Nước mắt từ khóe mắt cũng tự nhiên chảy ra vài giọt làm Cố Giai Thụy vừa nhìn thấy thì giật thót người vội vàng cúi xuống bảo:
- Linh Nhi, em không sao chứ? Xin lỗi! Có phải đụng đau rồi không? Để anh xem!
Điệu bộ ân cần này vẫn luôn như vậy, tới cả biểu cảm lo lắng cũng chẳng thay đổi, vẫn là lo lắng cho cô nhất.
Chỉ cần nhìn thấy Chu Linh bị thương là y như rằng Cố Giai Thụy lại xoắn xuýt hết lên cả.
Đương nhiên lần này cũng không phải ngoại lệ, anh vừa cúi thấp xuống nhìn vừa đưa tay xoa nhẹ chiếc mũi đã đỏ ửng của cô hỏi:
- Đau lắm không? Có cần đến bệnh viện không?
Thấy người đàn ông trước mặt mình sắp lo lắng tới phát điên rồi Chu Linh mới mở miệng, cô chậm rãi lắc nhẹ đầu một cái rồi đưa tay nắm lấy tay anh nhẹ nhàng đáp:
- Em không sao! Chỉ là bị đụng hơi mạnh nên có chút nhói, đợi lát nữa sẽ tự khỏi thôi nên anh đừng lo lắng.
- Sao lại không lo lắng được? Đỏ hết cả lên rồi, chắc chắn là rất đau! Đều tại anh, anh xin lỗi!
Bàn tay Chu Linh khẽ xoa nhẹ vào má Cố Giai Thụy một cái rồi lại thuận tay nhéo nhẹ chiếc mũi cao của anh, vẻ mặt tinh ranh nói:
- Nhéo anh! Xem như huề nhé!
Cố Giai Thụy phút chốc vị hành động của Chu Linh làm cho đơ người, anh đứng im bất động mất mấy giây rồi mới bật cười nhìn cô âu yếm nói:
- Thua em đó! Rõ ràng là bản thân bị đau vậy mà lại dễ dàng tha cho kẻ làm mình đau như vậy.
Em cũng quá lương thiện rồi thật sự làm anh lo lắng đấy!
Nói rồi anh vòng tay ôm lấy eo Chu Linh khẽ đưa sát mặt mình vào mặt cô cưng chiều hôn một cái:
- Em đó, sau này không có anh phải làm sao? Em cứ hiền lành như vậy sẽ bị người ta ức hiếp mất!
Chu Linh nghe vậy thì khẽ chu môi ra vẻ đang suy nghĩ, cô lắc lắc cái đầu nhỏ một hồi rồi mới nhìn sang Cố Giai Thụy nói:.
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma |||||
- Không phải tại vì em lương thiện đâu!
- Chứ vì sao?
- Anh không biết?
- Ừm!
- Đồ ngốc! Tại vì đó là anh nên em mới dễ dàng tha thứ đó.
Hiểu chưa hả?
Cố Giai Thụy nghe vậy thì như chợt hiểu ra, trái tim anh gợn lên từng hồi ấm áp, anh nhìn Chu Linh với ánh mắt thâm tình khẽ thì thầm bên tai cô hỏi nhỏ:
- Vậy sau này nếu không phải anh thì sao?
- Đương nhiên em sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.
À mà nếu sau này em bị người khác đụng phải thì em nhất định sẽ kêu anh ra thay em xử lý.
Tới lúc đó nhất định phải bênh vực em đó!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì gật đầu, anh hết cách nhìn cô gái trước mắt dịu