Đối mặt với sự lạnh nhạt khó chịu thấy rõ của Cố Giai Thụy khiến cơn giận dữ của Thẩm Mộng Dao tăng cao, cô ta nhíu mắt nhìn anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Anh ghét em đến vậy sao?
Nhận được câu hỏi của Thẩm Mộng Dao Cố Giai Thụy chỉ im lặng khẽ cười nhàn nhạt, ánh mắt anh nhìn cô ta có thể thấy rõ sự khinh thường, giọng điệu mỉa mai:
- Thẩm tiểu thư, cô nghĩ mình là ai mà tôi lại phải yêu thích?
Câu trả lời của Cố Giai Thụy phút chốc đã làm người phụ nữ kia khựng lại, cô ta như không thể tin nhìn vào gương mặt vô cảm của anh hỏi:
- Anh vừa nói gì? Chẳng lẽ suốt bao nhiêu năm qua anh lại chưa từng thích em dù là một chút?
Nghe Thẩm Mộng Dao hỏi Cố Giai Thụy khẽ nghiêng đầu nhếch mày tỏ vẻ thắc mắc, giọng nói của anh cứ thế ung dung phát ra:
- Tôi từng nói thích cô sao? Cô dựa vào cái gì khẳng định cảm xúc của tôi dành cho cô là thích? Thẩm tiểu thư, xem ra cô đã ảo tưởng suốt khoảng thời gian qua rồi.
Ngay khi câu nói của Cố Giai Thụy vang lên cũng là lúc cảm xúc của Thẩm Mộng Dao bùng nổ, cô ta điên tiết hét lớn trợn tròn hai mắt như không tin vào đôi tai của chính mình, bàn tay cô ta đưa lên che hai tai điên loạn phủ nhận:
- Không! Anh nói dối! Em không tin là sau bao nhiêu năm ở bên em anh lại không yêu em.
Anh lừa em!
Cố Giai Thụy chứng kiến cảnh tượng này biểu cảm vẫn bình chân như vại, gương mặ điển trai nam tính mang theo nét vô cảm lạnh lùng, giọng nói trầm trầm khẽ vang lên nhàn nhạt:
- Thẩm tiểu thư, là do cô tự suy diễn thôi giờ trách ai được.
Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói thích cô là do cô tự đa tình nên đừng trách người khác.
Còn nữa, trong lòng tôi mãi mãi chỉ có một người là Chu Linh thôi nên tốt nhất cô nên chết tâm đi.
Sẵn tiện tôi cũng nói luôn cho cô rõ, từ trước đến giờ đừng nói là thích.
Cho dù chỉ là một chút cảm giác thoáng qua với cô tôi cũng không có.
Dứt lời Cố Giai Thụy nắm chặt lấy bàn tay Chu Linh kéo cô đi ngang qua người phụ nữ.
Thẩm Mộng Dao đang vật vã dưới đất thấy vậy thì vội bật dậy níu lấy chân anh cầu khẩn:
- Anh Thụy, em yêu anh mà! Sao anh có thể nhẫn tâm với em như thế? Rõ ràng lúc trước anh đối với em rất tốt mà, sao bây giờ lại thay đổi? Lúc đầu khi mới gặp nhau không phải anh rất hay nói chuyện với em sao? Còn mời em cùng đi ăn tối.
Sao bây giờ anh lại thay đổi rồi?
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Mộng Dao nụ cười khinh bỉ trên môi Cố Giai Thụy lại lần nữa xuất hiện, anh rút mạnh chân về thoát khỏi vòng ôm của cô ta làm Thẩm Mộng Dao suýt thì ngã ra đất.
Ánh mắt anh khẽ liếc nhìn, giọng nói sắc lạnh vang lên:
- Thẩm tiểu thư, tôi không thay đổi mà là do cô ảo tưởng.
Lúc trước hai công ty của hai gia đình hợp tác với nhau nên đương nhiên tôi sẽ cùng người quản lý dự án là cô nói chuyện.
Là do cô tự suy diễn việc