Chu Linh hồi hộp bước vào căn phòng phỏng vấn, ở trước mặt cô lúc này là các vị lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Nhưng xó một điều Chu Linh không biết là ngoài những người ngồi phỏng vấn trực tiếp cô ra còn có một người âm thầm ngồi xem cô phỏng vấn.
Dàn lãnh đạo cấp cao lần lượt đưa ra các câu hỏi liên quan đến công việc, Chu Linh cũng thuận thế trả lời rất tốt.
Câu hỏi cuối cùng được đưa ra bởi phó giám đốc nữ:
- Cô Chu, công ty chúng tôi khi ra thông báo tuyển dụng đã ghi rằng cần người có kinh nghiệm.
Tôi muốn biết tại sao cô lại vẫn quyết định đăng ký phỏng vấn dù biết bản thân chưa có kinh nghiệm?
Đối mặt với câu hỏi của nữ phó giám đốc Chu Linh vẫn vô cùng bình tĩnh, cô chậm rãi ngước nhìn dàn lãnh đạo cấp cao nhẹ nhàng đáp:
- Thật ra mới đầu khi thấy yêu cầu của công ty là cần người có kinh nghiệm thì tôi không định tham gia ứng tuyển.
- Vậy tại sao cô lại thay đổi quyết định?
- Đó là nhờ một người rất rất quan trọng của tôi đã động viên tôi.
Người đó nói với tôi chỉ cần tôi đủ tự tin và bản lĩnh thì sẽ có thể tìm thấy cơ hội nên tôi quyết định đi phỏng vấn.
Sau khi trả lời Chu Linh nhìn thấy ban lãnh đạo cấp cao khẽ liếc nhìn nhau, họ bàn luận một hồi rồi gật đầu tỏ ý hài lòng mỉm cười nói:
- Cô Chu, chúng tôi đánh giá rất cao năng lực cũng như tư duy của cô.
Cô hãy cứ về nhà đợi kết quả, cảm ơn cô!
Chu Linh nghe vậy thì đứng lên cúi chào rồi xoay lưng bước ra ngoài, nhìn thái độ của ban lãnh đạo cấp cao càng khiến Chu Linh thêm tự tin.
Cô tin rằng buổi phỏng vấn hôm nay bản thân đã làm rất tốt nên cứ thế tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Chu Linh ung dung chậm rãi đi xuống sảnh, đang định lấy điện thoại gọi cho Cố Giai Thụy thì chiếc xe của anh đã đậu trước cửa.
Thấy vậy Chu Linh hớn hở bước đến mở cửa xe ngồi vào vị trí, đang háo hức muốn kể lại cho Cố Giai Thụy nghe mọi việc thì anh đã lên tiếng trước:
- Em phỏng vấn tốt đúng chứ?
- Sao anh biết? - Chu Linh ngạc nhiên trố mắt nhìn Cố Giai Thụy hỏi.
Thấy vậy Cố Giai Thụy khẽ bật cười, anh cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Chu Linh nói:
- Mèo nhỏ ngốc, nhìn biểu hiện của em là anh biết rồi!
- Anh lại gọi em là mèo nhỏ rồi.
Không được gọi như vậy!
Cố Giai Thụy thấy mèo nhỏ của mình hôm nay dám phản kháng thì vô cùng thích thú.
Anh nhướng mày lặng lẽ ghé sát mặt vào mặt cô rồi cụng nhẹ trán mình lên trán Chu Linh hỏi:
- Sao? Hôm nay mèo nhỏ của anh có bản lĩnh rồi liền muốn cào anh sao? Có muốn anh cắt hết móng vuốt của em không hả?
- Anh dám?
- Sao anh không dám?
Nói rồi Cố Giai Thụy nhấc bổng Chu Linh lên, anh đặt cô ngồi lên đùi mình bàn tay khẽ choàng qua eo cô hỏi:
- Bé cưng, em quên chuyện đêm đó rồi sao? Có muốn bị phạt nữa không hửm?
Dứt lời Cố Giai Thụy há miệng cắn một cái vào cổ Chu Linh, anh dùng lưỡi li3m quanh nơi mình vừa cắn khiến Chu Linh