"Rốt cuộc còn chuyện gì mà anh không biết?" Loại cảm giác việc thoát khỏi khống chế này làm Cố Thượng Nghiêu rất khó chịu.
Triều Lộc liếc hắn một cái, thấy A Thanh đã được người nâng xuống núi, mấy nữ nhân vây xem cũng lục đục rời đi.
Cô lúc này mới nhìn Cố Thượng Nghiêu "Em nói nhưng anh phải hứa là sẽ không được tức giận."
Cố Thượng Nghiêu "..........."
"........Được, anh hứa" Hắn cắn răng, có chút buồn bực, lại còn có chút ủy khất như là một con cún muốn bảo vệ chủ nhân mà nhào lên cắn người nhưng lại bị chủ nhân ngăn lại.
Triều Lộc tự dưng lại cảm thấy hắn rất đáng yêu "Kỳ thật cũng không có gì......."
Ngày đó Triều Lộc ở trên Đông Sơn bị người ta hạ dược, Cố Thượng Nghiêu lại phải vào thành.
Sau khi hắn trở về thì mọi người lại bận chuyện khác, Triều Lộc cũng không có cơ hội nói chuyện này cho hắn.
"Ai, làm?!" Triều Lộc đã tận lực nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ lắm rồi nhưng Cố Thượng Nghiêu nghe xong thì gân trán cũng nổi lên! Cứ nghĩ đến cô vào lúc hắn không biết đã phải chịu cảnh đó, Cố Thượng Nghiêu cảm thấy như một dòng máu nóng xông thẳng lên não......
Triều Lộc nhanh nhẹn kéo cánh tay hắn "Đã hứa là không tức giận mà!"
Cố Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm cô, vì kìm nén lửa giận mà ngực cứ phập phồng.
Triều Lộc bước gần hắn một bước, mềm mại nói "Anh đừng lo, em không có việc gì cả"
Cố Thượng Nghiêu lại không khắc chế nổi, một tay kéo cô vào ngực.
Ngay lúc đập vào ngực hắn, Triều Lộc theo bản năng muốn giãy ra nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy Cố Thượng Nghiêu nói "Rất xin lỗi"
Triều Lộc ngẩn ngơ "Sao lại, nói như vậy?"
"Là anh cố kỵ quá nhiều mà không thể chăm sóc em cho tốt" Giọng nói dày đặc quyến luyến cùng tự trách.
Triều Lộc thật ra cũng không thể hiểu được mấy lời này của hắn có ý gì nhưng không hiểu vì sau, tâm cô lập tức mềm xuống.
Trì hoãn một lát, Triều Lộc đã hoàn toàn dựa vào ngực hắn, không đứng dậy.
Cô đơn giản chỉ không đẩy ra, cằm gác vào vai hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Hôm nay buổi tối trước khi ngủ, dưới ảnh lửa nhảy múa, Triều Lộc nói với Cố Thượng Nghiêu "Em ở đây cũng không đắc tội ai" Vì sao lại có người liên tiếp muốn hại mình?
Lúc đó, Cố Thượng Nghiêu nằm cách giường không xa.
Một tay hắn gối đầu, không nói gì, nhưng nhìn lại thì biểu tình rất dọa người.
Lúc trước ở chân núi, trực giác mấy nữ nhân đó không sai, hắn nóng giận lên thất sự rất đáng sợ.
Không biết nghĩ tới cái gì, Triều Lộc đột nhiên ngồi dậy, tay còn đang nghịch tóc "Em có ý này!"
Triều Lộc phán đoán không tồi, A Thanh thất sự không có việc gì, buổi sáng hôm sau đã có thể tung tăng nhảy nhót.
Triều Lộc tự mình đi đến thăm cô ấy.
Vốn dĩ Cố Thượng Nghiêu muốn đi theo nhưng bị Triều Lộc không cho, cô còn giáo huấn hắn
"Nhão nhão dính dính như vậy làm cái gì?"
Từ nhỏ đã được quý tộc danh viên vây quanh, nhiều năm liên tục dành ngôi bị người đàn ông hoàng kim còn độc thân của đều quốc - Hoàng Thái Tử điện hạ "........
Lần nửa trở lại phòng A Thanh.
"May là hạt châu đã sớm đưa cho cô" A Thanh ngồi xếp bằng trên giường, thở dài một hơi nói.
Triều Lộc ngồi bàn bên cạnh, tự rót cho mình chén trà "Hạt châu gì?"
A Thanh ngó qua, nói thầm với Triều Lộc mấy câu.
Triều Lộc gật đầu "Xác thật, đây là chúng cứ mấu chốt"
"Đúng rồi, cô giấu hạt châu ở chỗ nào? Hay là ngày đó bị trộm!" A Thanh nhìn Triều Lộc từ trên xuống dưới.
Triều Lộc bình tĩnh uống trà "Ở trên người ta"
"À À"
Cả này nay, Triều Lộc đều ở chỗ A Thanh.
A Thanh hiện tại rất mê muội cô, một hai phải cũng Triều Lộc ăn cơm chiều.
"Ta phải đi rồi, cô nghỉ ngơi đi" Cơm nước xong, trời cũng tối, Triều Lộc cáo biệt với A Thanh.
A Thanh lại gọi cô lại, muốn nói lại thôi "Cái kia, lão đại, cô và thủ lĩnh....."
Triều Lộc "?"
A Thanh lại đột nhiên như hạ quyết định trọng đại gì đó, nắm chặt tay "Ai nha ta muốn nói, mặc kệ người khác thấy các cô thế nào, ta đều sẽ chúc phúc cho hai người!"
Triều Lộc "???"
Triều Lộc chắp tay ra sau lưng, một đường đi thẳng đến thác nước trên núi của Cố Thượng Nghiêu.
Tầm sáu bảy giờ, tốp năm tốp ba bên đường đi tản bộ hoặc là đến quản trưởng nhảy.
Bởi vì sự kiện ăn trộm kia, không ít người nhìn Triều Lộc với ánh mắt khác thường.
Hơn nữa hiện tại Triều Lộc còn dọn đến nơi ở của thủ lĩnh, ánh mắt các nữ nhân nhìn Triều Lộc giống như nhìn hồ ly tinh vậy (?)
Triều Lộc lại tỏ ra không care.
Cô muốn nhìn ta thế nào là chuyện của cô, ta không muốn so đo cũng người nói không nghe, lãng phí thời gian.
Bất tri bất giác, cô đã đi xa đám người, bắt đầu đi lên núi.
Cả tòa trên núi đều im ắng, buổi sáng Triều Lộc đã cự tuyệt ý muốn đến đón của Cố Thượng Nghiêu.
Cứ đi cứ đi, Triều Lộc đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cô khắc chế không được lảo đảo dựa vào một cây cổ thụ.
Hai tay đỡ thân cây, Triều Lộc muốn ném cái đầu đi, muốn ném cái cảm giác choáng váng kia đi.
Đáng tiếc không thể thành công.
Tầm nhìn bóng chồng bóng ngày càng nặng.....!Triều Lộc hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Mà sau khi cô té xỉu, sau bụi cỏ bỗng truyền ra tiếng sột sột soạt soạt.
Ngay sau đó, một đôi giày vải thêu hoa của nữ nhân bước ra.
Cái chân kia từ bụi cả đi ra, từng bước từng bước tới gần Triều Lộc.
Cuối cùng nói dừng lại trước mặt Triều Lộc.
Triều Lộc nằm ngửa trên mặt đất, đôi mày tinh tế nhíu mày, đúng là bộ dáng không thoải mãi.
"Nó" ngồi xổm xuống, giơ tay muốn cởi quần áo Triều Lộc!
"Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu?"
Trong lúc hoảng loạn, "nó" không chú ý đến ngón tay Triều Lộc giật giật.
Tiếp đó trong nháy mắt, "nó" bị chế trụ.
Cùng lúc đó, Triều Lộc đang nằm trên mặt đất mở mắt.
Ánh mắt kia thanh minh, nào có một chút nào giống bị hôn mê, Triều Lộc "Quả nhiên là cô!"
Lúc này, bên cạnh rừng cây nhỏ truyền đến động tĩnh, ngay sau đó, Cố Thượng Nghiêu đi ra.
Hắn giơ cây đuốc, ánh lửa bập bùng lập tức chiếu sáng gương mặt hoảng sợ đến tái nhợt của Tiểu Ngọc.
"Cô vì sao lại làm vậy?!" Theo đó là một giọng nữ đầy vẻ không thể tin được, A Thanh từ một cây