Bên trong cánh cửa là một không gian còn lớn hơn cả nơi Triều Lộc tỉnh lại, trong đó cũng có rất nhiều bóng đèn, còn cả vô số trai lẫn gái ngồi chỉnh tề ở đó.
Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, toàn bộ nam nhân ngồi ở bên trái còn các nữ nhân ngồi ở bên phải.
Ai ai cũng thẳng lưng, đôi tay đặt trên đầu gối, duy trì tư thế giống nhau ngồi trên ghế.
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích.
Sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương có mấy dấu chân đỏ, chứng minh Tiểu Nhất đúng là đã đi vào trong này.
Cố Thượng Nghiêu cầm tay Triều Lộc, hai người cùng nhau đi vào.
"Còn sống, hình như là lâm vào trạng thái vô ý thức" Cố Thượng Nghiêu xem xét dấy hiệu sinh mệnh của vài người.
Triều Lộc nhìn bốn phía, tổng cảm tháy không gian này cho cô một loại cảm giác vặn vẹo quái dị.
Đúng lúc này, chỉ nghe "tích" một tiếng, mặt tường phía trước đột nhiên sáng lên, kia thế mà lại là một cái màn hình lớn!
Cố Thượng Nghiêu vội đưa Triều Lộc ra sau mình, mà lúc này, trên màn hình xuất hiện một người, là mặt của một người đàn ông trẻ tuổi.
"Lâm Bắc" Triều Lộc bật thốt lên.
Cô theo bản năng nói lên làm Cố Thượng Nghiêu nhíu mày, hắn rất không vui liếc Lâm Bắc trên màn hình một cái.
Ngay sa đó, một giọng nữ điện tử vang lên khắp căn phòng "Thực nghiệm thể chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh"
Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc liếc nhau, hai người đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.
Giọng nữ điện tử vẫn tiếp tục "Bước đầu tiên, tẩy đi ký ức thực nghiệm thể"
"Bước hai, cấy vào ký ức mới"
"Bước ba, thực nghiệm thể hoàn thành"
Theo giọng nói kết thức, một người đàn ông đứng lên.
"Lâm Bắc!" Triều Lộc kinh ngạc nói.
Cô bước nhanh đến chỗ Lâm Bắc.
Lâm Bắc mặt vô biểu tình, ánh mắt dại ra dường như đã không còn là chính mình.
"Anh ta không phải đã biến thành tang thi rồi sao? Sao lại......." Triều Lộc tự nhiên nhìn Cố Thượng Nghiêu.
Cố Thượng Nghiêu ngữ khí có chút chua "Em thế mà rất quan tâm anh ta"
Triều Lộc "?"
Ngay sau đó, Lâm Bắc trước mặt hai người đột nhiên như bị điện giật nhảy lên một chút, mở miệng nói "Nữ nhân phải phục tùng nam nhân.
Nam nhân là trời của nữ nhân, không nghe lời là phải đánh"
Triều Lộc & Cố Thượng Nghiêu: "......"
"Tích một tiếng", màn hình trên tường lại lần nữa khởi động, lại một gương mặt người đàn ông xuất hiện trên màn hình, bắt đầu rơi vào vòng tẩy não:
"Na nhân sinh ra đã cao quý hơn nữ nhân"
"Nữ nhân phải vì nam nhân làm trâu làm ngựa"
"Nữ nhân chính là tóc dài não ngắn"
Mỗi một nam nhân đều sẽ sảy ra việc giống Lâm Bắc, bọn họ bị cấy vào phan niệm rất vặn vẹo về quan hệ nam nhân và nữ nhân.
Các nam nhân kết thúc thì lại đến phiên nữ nhân bên này.
Trong số nữ nhân, Triều Lộc lại thấy A Thanh! Không ngoại lệ, A Thanh cũng bị cấy vào quan niệm:
"Nam nhân nói gì nữ nhân phải nghe nấy"
"Trượng phu đánh cô mắng cô cũng phải cười chập nhận, tuyệt đối không được tức giận"
"Trượng phu đánh má trái cô, cô phải đưa má phải ra đòi anh ta đánh"
Nữ nhân nơi này đều cũng gặp phải đối đãi giống A Thanh.
Triều Lộc trên mặt tràn đầy khiếp sợ "Đây đều là........"
"Giá trị quan thế giới này" Cố Thượng Nghiêu từ đầu đều bảo hộ Triều Lộc phía sau mình, ánh mắt thâm trầm.
Triều Lộc "Cho nên, trong thế giới này nam nhân và nữ nhân có xung đột lớn, đều là vì?"
"Trước mặt xem như là thế" Tầm mắt Cố Thượng Nghiêu nhìn toàn bộ không gian băn khoăn "Người và người quan niệm bất đồng không phải vấn đề, đối lập mới là vấn đề"
Triều Lộc nắm chặt tay "Ai làm?"
Cố Thượng Nghiêu đang muốn nói chuyện, bất chợt mắt dừng lại một góc, hắn thấy góc tường màn hình lộ ra một cái giày thêu của bé gái.
Cố Thượng Nghiêu lập tức chạy đến.
Cái giày kia nhanh chóng rụt về, chỉ còn lại nửa đuôi tóc của bé gái ở giữa không trung.
"Là Tiểu Nhất!" Triều Lộc theo sát Cố Thượng Nghiêu, cũng đuổi tới ven tường.
"Hì hì" Sau tường bỗng truyền đến tiếng cô bé cười.
Ngay sau đó, Triều Lộc chỉ cảm thấy dưới chân trống không, toàn bộ thế mà bắt đầu xập xuống! Không gian quanh mình cũng trở nên quay cuồng.
Trời đất xoay vòng!
Mắt thấy Triều Lộc sắp rơi xuống, trên eo bỗng niên có một bàn tay to ôm lấy, cô được Cố Thượng Nghiêu kéo về.
"Oanh ——"
"Phanh ——"
Không gian quay cuồng một lúc lâu, Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu đã ở một nơi khác.
"Có bị thương không?" Cố Thượng Nghiêu vội buông Triều Lộc ra xem từ trên xuống dưới.
Triều Lộc lắc đầu, tầm mắt lướt qua bả vai hắn, cô thấy Tiểu Nhất đang đứng đó.
Nơi này là một không gian thuần trắng và hoàn toàn trống không, tất cả gia cụ bài trí đều không có.
Nhưng giữa không gian, một cô gái nhỏ đứng nghiêm ở đó.
Cô bé mặc một bộ váy tuyết trắng giống búp bê Tây Dương, khuôn mặt nhỏ đáng yêu như thiên sứ.
Nhưng cặp mắt đen của thiên sứ lại bắt đầu đỏ lên, ngây sau đó, miệng nhỏ của cô bé nói một câu "Chào mừng vào thế giới của ta"
"Chào mừng vào thế giới của ta"
"Chào mừng vào thế giới của ta"
Khi cô bé mở miệng, vô số tiếng vang trên tường, trên trần nhà, sàn nhà vang lại về hướng hai người.
Thật giống như........như giọng nói này từ toàn bộ không gian truyền ra!
Cảm giác này hình như quen quen.......
Triều Lộc ngẩng đầu "Giọng nói này......."
"Em không nhớ sao?" Cố Thượng Nghiêu nhướng mày, hắn nói ra ba chữ "U linh thuyền"
Đúng vậy 《 u linh