Thế giới hiện thực, phòng phát sóng trực tiếp.
【huhuhu thủ lĩnh này làm tôi rất cảm động 】.
Truyện Dị Năng
【Tôi cũng vậy! Thủ lĩnh nhìn thù bình thường, nhưng mà......ô oa oa mà cuối làm tôi khóc rồi đó! 】
【Mọi người mình vừa xem danh sách diễn viên, thủ lĩnh này ở kỳ một là Tiền Thư Minh đó! Cái người hiệu trưởng ôn văn nho nhã ấy!】
【Wao! Thế mà lại là ông ấy! Thế vai sao! Không nghĩ tới đó!】
【Có thể là nhân vật thủ lĩnh này suất diễn quá ít nên trong danh sách diễn viên chính không thấy ông ấy, mình nhìn phần diễn viên quần chúng mới thấy.】
【ừmmmmmm tuy là kỳ một ông ấy bao che cho thủ phạm giết người nhưng hôm nay coi như lấy công chuộc tội】
【Nói kỳ này kết thúc đi, đại Boss K.O rồi mà! 】
......
Trên thực tế, trong khoang ngủ nào đó của tổ tiết mục, người đóng vai thủ lĩnh, cũng chính là nam diễn viên đóng vai Tiền Thư Minh mở mắt.
"Vất vả rồi Triệu lão sư" Nhân viên công tác thay ông mở khoang ngủ ra.
Triệu lão sư là một diễn viên gạo cội, trong ngành rất được kính trọng.
Vốn dĩ ông chỉ ký hai kỳ với tổ tiết mục, như thế kỳ ba ông cũng không cần tới.
Nhưng ông cảm thấy trong lòng vẫn có chút băn khoăn, rất muốn tham gia kỳ ba để đền bù một chút.
"Diễn viên khác đâu?" Triệu lão sư hỏi nhân viên công tác.
"Đều ra gần hết rồi ạ, Triệu lão sư, kỳ này rất xuất sắc đó"
Triệu lão sư "ha hả" cười cười "Đúng rồi, Triều Lộc ở phòng nào tầng một?" Triệu lão sư có ấn tượng rất tốt với Triều Lộc, cảm thấy đứa nhỏ này diễn kịch rất có linh tính, nhâm phẩm cũng không thể chê.
Ông là tiền bối nên chỉ bảo hậu bối, muốn nhìn Triều Lộc một chút.
"Cái này........." Nhân viên công tác xoa xoa trán "Nhanh nhanh!"
Câu nói "Nhanh nhanh" này đáp lại rất có linh tính.
Lúc trước bộ kỹ thuật tổ tiết mục phát hiện hệ thống hậu trường bị người tỏa định, bọn họ không thể liên lạc với diễn viên trong kịch, toàn bộ tổ tiết mục đều bị dọa mất nửa hồn!
Hiện giờ vất vả lắm mới làm một nhóm diễn viên có ý thức lại, còn không mau đưa người ra!
Cả bộ kỹ thuật tăng ca thêm giờ, cốt truyện cụt ngủn thì cụt ngủn, nhanh chóng đưa người ra rồi nói!
"Một người ra!"
"Hai người ra rồi!"
"Lại một người nữa"
Mắt thấy thành công thì đêm nay không cần tăng ca, giám độc kỹ thuật lại đột nhiên kêu lên một tiếng "Sao lại thế này? Sao lại không thao tác được nữa?"
"Giám đốc, hậu trường chúng ta hình như lại bị khóa!"
"Khóa rồi! Còn cao hơn cả cấp bậc tỏa định lúc trước, rất khó phá ra!"
Trong lòng giám đốc rơi "lộp bộp" một tiếng "Tất cả ý thức diễn viên đều ra hết rồi đúng không?"
"đều ra........Từ từ, không đúng! Còn hai người chưa ra!"
Hai người chưa kịp ra này, đúng là Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu!
15 phút trước, huyền đình với không hạn trên không Thủ Đô Tinh.
Trong phòng thí nghiệm của Lục Kỳ.
"Thế nào thế nào? Có liên hạ được với điện hạ không?" Thị tòng quan gấp đến luống cuống.
Lục Kỳ ngồi tước bàn điều khiển to rộng, nghe vậy, anh ấn xuống một cái núi đỏ.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Cố Thượng Nghiêu vang lên "Tôi không có việc gì"
"Điện hạ!" Thị tòng quan kích động đến muốn khóc "Ngài không có việc gì thật sự tốt quá điện hạ!"
Lần này Cố Thượng Nghiêu biết ý thức Triều Lộc khả năng bị nhốt trong thế giới Kịch Bản không ra được, dưới tình thế cấp bách dúng nhiều năng lượng và ý thức mạnh mẽ với có thể tiến vào thế giới Kịch Bản.
Điều này dẫn tới thân thể trong hiện thực của hắn hôn mê bất tỉnh, thị tòng quan mới sốt ruột đến bốc hỏa.
Hiện giờ nghe thấy giọng nói của điện hạ, thị tòng quan sao có thể không kích động đến phát khóc! Nhưng cậu còn chưa cao hứng được hai phút thì nghe thấy——
"Anh đang nói chuyện với ai?" Âm thanh khuếch dại đột nhiên truyền đến giọng nữ thanh duyệt, giọng nói này là......
Lục Kỳ và thị tòng quan hoảng sợ nhìn nhau, hai người đồng thời quay đầu nhìn màn hình phát sóng trên tường.
Quả nhiên, giờ phút này trên màn hình, Cố Thượng Nghiêu đang cùng Triều Lộc kề tai nhau nói nhỏ.
Vì để tiện cho thời khác đều co thể quan sát tình huống của Cố Thượng Nghiêu trong thế giới kịch, màn hình phát sóng trực tiếp này là thị tòng quan yêu cầu lắp vào.
Mà Cố Thượng Nghiêu soi sở dị có bị Triều Lộc nghe thấy, chỉ có thể là bởi vì trong khi hắn liên lạc cùng Lục Kỳ, hoàn toàn không kiêng dè Triều Lộc, hắn thậm chí còn có khả năng làm trò trước mặt cô mở miệng nói!
Quá dũng cảm nha! Đây là không sợ gì cả đó! Cậu không biết đang có ngàn vạn đôi mắt nhìn chằm chằm các cậu sao Hoàng Thái Tử điện hạ!
Cố Thường Nghiêu chỉ nói "hư" một tiếng với Triều Lộc, rồi sâu đó ở trong đầu hạ mệnh lệnh "Cắt hình ảnh phát sóng đi"
Lục Kỳ & thị tòng quan: "......"
Dũng vẫn là ngài dũng!
Lục - người làm công - Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn xâm nhập vào hệ thống tổ tiết mục, mặt không đỏ, không thở dốc mà êm đẹp cắt tuyến phát sóng trực tiếp.
Vì thế, một đám người đang ngồi xổm tỏng phòng phát sóng trực tiếp, còn đang "ngao ngao ngao cp của ta ngọt thật" với màn hình thì bị đón đầu mọt kích —— hình ảnh phát sóng trực tiếp không hiểu được bị gián đoạn.
Phản ứng ngay sau đó là, khán giả thiếu chút nữa là xốc cả cái phòng phát sóng trực tiếp lên:【 a a a Tổ tiết mục mấy người không phải người mà!】
Uông Hải: Trong lòng tổ tiết mục rơi lệ khổ.
Trở lại chuyện chính, không còn vướng bận người xem, Cố Thượng Nghiêu cảm thấy mình rốt cuộc có thể nói chuyện thoải mái với Triều Lộc.
Giờ phút này, hai người bọn họ dã rời khỏi không gian ngầm ngân bạch bị trí tuệ nhân tạo không chế kia, đang đi lên mặt đất.
Thì ra bên ngoài có một cánh cửa mở ra thông với thế giới bên ngoài.
Một đường đi tới cầu thang thông hai thế giới.
Triều Lộc đứng trên bậc thang, Cố Thượng Nghiêu dưới cô hai bước, điều này làm cho cô có thể thoải mái mà nhìn hắn.
Cố Thượng Nghiêu cũng không để ý bị cô nhìn từ trên xuống, ngược lại, hắn còn có chút sướng.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô "Anh không phải tên Kỳ Ngạch"
Triều Lộc buông xõng tay "Em biết"
"Muốn biết anh tên gì không?"
Triều Lộc nhìn hắn không nói lời nào, khóe môi cong lên thành hai dấu móc nhỏ.
Cố Thượng Nghiêu bỗng rướn người lên, ở bên tai cô nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy, nói ba chữ.
Vẻ mặt Triều Lộc mờ mịt.
Cố Thượng Nghiêu "?"
Cố Thượng Nghiêu: "......"
Cố Thượng Nghiêu: "Em chưa từng nghe qua tên ânh?!"
"Chưa từng".
Triều Lộc thành thật lắc đầu.
Cố Thượng Nghiêu: ".............................."
May mà, Hoàng Thái Tử điện hạ dầm mưa dãi nắng nhiều năm, tỏa thương nhất lưu, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm thái trong thất bại.
"Được rồi" Hắn thở dài, chính mình cũng cảm thấy buồn cười "Ừm, hiện tại biết cũng không muộn"
"Ồ" Không biết vì sao, nhìn bộ dáng này của Cố Thượng Nghiêu, Triều Lộc lại cảm thấy có chút thẹn thùng.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn, cô nhịn không được cúi đầu.
Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn nhìn Triều Lộc, thấy gương mặt phấn bạch của cô đỏ ửng, hẳn chỉ cảm thấy trong lòng mình đều là nhu tình "Anh đã an bài rồi, chúng ta lập tức có thể gặp mặt, anh đón em"
Hắn nói kỳ thật có chút không rõ ràng nhưng Triều Lộc lại tập tức hiểu ý hắn.
Giơ tay không dấu vết vén sợi tóc phiền toái ra sau tai, Triều Lộc mới nói nhỏ một chữ "Được"
Cố Thượng Nghiêu liền cười, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt hắn, hắn như là một thiếu niên vui sướng khi vừa nếm thử tình yêu "Chờ anh!"
Triều Lộc rất muốn nói một chữ "Được" giống lúc trước, nhưng đột nhiên nghĩ đến "Giá trị gà gáy của mình là bao nhiêu?
Cái suy nghĩ thoáng qua này lập tức chiếm cứ đầu óc Triều Lộc.
"Hả?" Ý thức được cô thất thần, Cố Thượng Nghiêu bước xuống một bậc thang.
Khoảng cách chợt thu hẹp lại làm Triều Lộc có thẻ cạm nhận được độ ấm của hắn, cũng cảm nhận được áp lực.
Cô phát hiện mình không thể nói được chứ "Được" kia, càng không thể hứa hẹn thêm cái gì.
"Không thoải mái?" Cố Thượng Nghiêu có chút nóng nảy, giơ tay muốn sờ trán cô.
Triều Lộc quay đầu, tránh đi "Đi thôi".
Không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thượng Nghiêu, cô xoay người, bước nhanh lên bậc thang.
Nhìn thân ảnh cô rời đi nhanh như bay, trong lòng Cố Thượng Nghiêu xuất hiện một tia bất an.
Hắn đang muốn nhanh chóng đuổi theo, Lục Kỳ trong đầu lập tức liên lạc "A Nghiêu, tôi cảm thấy nhanh đưa ý thức cậu ra ngoài, tất cả ý thức của cậu đều ở bên trong làm tôi thẩy rất mạo hiểm!"
Cố Thượng Nghiêu "Ừm, để tôi nói với cô ấy vài câu"
Lục Kỳ: "......"
Một bên kia, Triều Lộc bước hai bậc rồi lại một bậc đi lên cầu thang, rất nhanh đã đi lên mặt đất.
Trên mặt đất ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, hai tay cô để vào trong túi, chậm rì rì đi.
Khi đi đến một chỗ ngoặt, thấy Cố Thượng Nghiêu còn chưa đuổi kịp, cô nhìn không được quay đầu lại.
Đúng lúc này, sau chỗ ngoặt, có một người nghênh diện đi đến chỗ cô.
Đợi đến khi Triều Lộc ý thức được không thích hợp ngẩng đầu lên thì ngươi nọ đã cách cô rất gần.
Đến khi thấy rõ mặt người kia, đầu tiên Triều Lộc là nghi hoặc, sau đó lại khắc chế không được mở miệng kinh ngạc "Là anh!"
Đó là một người mà cô không thể lường trước được!
Cố Thượng Nghiêu kỳ thất đã rất nhanh, nhưng đợi đến khi hắn đi đến dưới anh mặt trời, quảng trường vô cùng yên tĩnh, đã không thấy Triều Lộc đau cả.
Cố Thượng Nghiêu nhíu mày, hỏi Lục Kỳ "Cô ấy bị tổ tiết mục mang về à?"
Lục Kỳ "Để tôi xem...........Từ từ, sao lại không thao tác được? A Nghiêu, tôi thấy có chút không đúng, tôi bị tỏa định! Tôi......."
"Tích——" một tiếng, giọng nói Lục Kỳ bị cắt đứt.
Cùng lúc đó, Cố Thượng Nghiêu cảm nhận được trong thiên địa có một uy áp vô hình đang đánh thẳng đến hắn!
Thủ Đô Tinh, quân hạm thuộc về Hoàng Thái Tử điện hạ.
"Tình huống thế nào rồi?" Thị tòng quan liếc mắt một cái đã biết, lại xảy ra chuyên.
Lục Kỳ ngồi trước bàn điều khiển, hai tay thao tác nhanh trên bàn phím "Là thế lực lúc trước xâm chiếm hậu trường tổ tiết mục, tôi cho rằng đã tiêu diệt hoàn toàn đối phương, lại không nghĩ tới.....Đều do ta!"
"Từ từ!" Thị tòng quan kêu lên "Phát sóng trực tiếp lại bắt đầu!"
"Không có khả năng, tôi vừa mới cắt đứt thiết bị phát sóng trực tiếp...." Giọng nói Lục Kỳ im vặt, bởi vì màn hình trên tường đúng là đang chiếu phát sóng trực tiếp.
Đó là một thế giới chỉ có thê lương.
Lục Kỳ: "???" Đây là kịch bản gì?
Cùng với nghi hoặc của Lục Kỳ là Triều Lộc.
Lúc tước ở quảng trường cô bị công kích mất đi ý thức, đến khi mở mắt, trước mặt chỉ còn là đoạn bích tàn viên, cô thì đang đứng ở một phế tích.
Không trung ô ấp toàn là nùng vân, một mặt trăng đỏ treo trên mái nhà cao tầng rách nạt.
Toàn bộ thiên địa đều yên tĩnh không tiếng động như thể chỉ còn mỗi một mình cô.
Đột nhiên, lỗ tai Triều Lộc giật giật, có một đống âm thanh "ong ong" từ xa truyền đến.
Nơi xa chân trời hình như có thứ gì đó đang vọt tới.
Rất nhanh, "Ong ong" đã biến thành từng trận gào rống.
Đường chân trời xuất hiện một con tang thi!
Triều Lộc "!"
Một con rồi lại hai con, phía sau hai con là ba con.......Cùng với một tiếng gào rống rất lớn, đường chân trời xuất hiên một đại quân đen nghìn nghịt gồm vô số tang thi!
Cả người Triều Lộc cứng đờ, không thể tin được nhìn chằm chằm đàn tang thi như thủy triều kia.
Mình vì sao lại ở chỗ này? Đây là nơi nào? Nơi này..........Chung quanh Triều Lộc đều mờ mịt, cảm giác quen thuộc này làm cô càng hoảng loạn.
"Hệ thống! Hệ thống" Cô ở trong đầu kêu lên.
Nhưng không có ai đáp lại.
Mà lúc này, tang thi dẫn đầu đã tàn phá bức tường phía trước, lao thẳng đến chỗ Triều Lộc!
Triều Lộc ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn tang thi ngày càng tới gần..........Lại đột nhiên, có một hồng ảnh từ trên trời giáng xuống, một đao chặt bỏ đầu