Lão Công Sủng Thê

Chương 13: Cây gậy của anh thịnh (h)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Su Bà Bà

Beta: Ami Cuteo ><


Há là nháng con ngái thiáu hoÃn háo sáng trong mát thá giái thiáu hoâ tiáuthuyátchung Tiáu Thuyát Chung amreading books wattpad

Thịnh dùng tốc độ nhanh nhất rửa sạch sẽ bọt tắm trên người hắn và Mỵ Mỵ, ngay cả thời gian để lau khô thời cũng chờ không được, cầm lấy một cái khăn tắm lớn bao lấy thân mình của hai người bọn hắn rồi đi ra khỏi phòng tắm.

“Mỵ Mỵ, chỗ này của anh Thịnh thật khổ sở, em giúp anh Thịnh xoa xoa được không?” Tuy rằng Mỵ Mỵ quá nhỏ nên vẫn không thể đi vào bên trong tiểu hoa huyệt nhưng cũng có thể làm thứ khác mà! Hắn nói xong rồi đứng lên, đem côn thịt đã dựng đứng trưng bày trước mặt Mỵ Mỵ đang ngồi ở cạnh mép giường!

“Anh Thịnh, thứ lúc nãy chọt chọt Mỵ Mỵ chính là cây gậy này sao? Tại sao phía dưới của các anh đều có cùng một cây gậy vậy? Sao Mỵ Mỵ không có?” Bé nhớ rõ mới trước đây khi tắm cùng với các anh, bé có xem qua cây gậy của các anh nhưng khi đó nó cũng không có to như vậy a! Chẳng lẽ cây gậy cũng sẽ lớn lên sao? Nhưng tại sao bé lại không có nha?

Con cái nhà người ta tới bậc tiểu học ít nhất cũng sẽ biết gái và trai khác nhau chỗ nào nhưng đối với Mỵ Mỵ bị 3 anh em bảo hộ gắt gao mà nói thì điểm khác biệt giữa trai và gái chỉ dừng lại ở mức là tóc dài hay ngắn mà thôi!

“Mỵ Mỵ cũng có một bảo bối nha, rất thần kỳ nga! Bảo bối kia không chỉ lúc sung sướng sẽ chảy ra nước mà còn có thể ‘ăn’ luôn cây gậy của các anh nha!” Có câu con sói lớn dụ bắt bé gái nhỏ, trừ bỏ Thịnh thì không ai thích hợp hơn!

“Thật thế hả? Nhưng Mỵ Mỵ làm sao có thể nuốt trôi cây gậy to như vậy của anh Thịnh nha?” Nói xong, Mỵ Mỵ lại dùng miệng nhỏ của mình ngậm côn thịt đang nhếch lên của anh Thịnh, muốn thử xem mình có thể ăn được không. Trừ bỏ miệng ra, Mỵ Mỵ không thể nghĩ ra chỗ nào ăn được gậy nha! Nhưng cây gậy của anh Thịnh thoạt nhìn rất lớn, miệng của bé giống như cũng ăn không vô đâu! Mỵ Mỵ với tinh thần thực hành rất mạnh quyết định vẫn là thử xem.

“Nha…” Không nghĩ tới Mỵ Mỵ còn chưa bị hắn hống thì đã tự động dùng cái miệng nhỏ nhắn diễm hồng ngậm côn thịt của hắn. Đối với cái miệng nhỏ nhắn của Mỵ Mỵ mà nói thì chỉ có ngậm được quy đầu của côn thịt thô to, còn mấy bộ phận khác đều bị làm lơ ở bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn. Bất quá, cho dù là một kích thích nho nhỏ như vậy cũng cũng đủ khiến Thịnh cảm giác như bản thân đang tiến vào Thiên đường! May mắn lúc nãy vừa phát tiết qua một lần trong bồn tắm, nếu không thì hiện tại hắn nhất định sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng.

“Mỵ Mỵ, mở miệng to ra, ăn nhiều một ít, dùng đầu lưỡi liếm đôi mắt nhỏ (mã mắt) kia! Được rồi, dùng sức hút! Nha… Mỵ Mỵ giỏi quá!” Thịnh không dám dùng tay ôm cái đầu đang mấp máy của Mỵ Mỵ dưới thân hắn, sợ bản thân hắn vì quá mức kích động mà quên khống chế đem cả côn thịt cắm vào cái miệng nhỏ nhắn, hai tay chỉ có thể dùng sức nắm thành giường, dùng ngôn ngữ điều khiển động tác của Mỵ Mỵ.

“Chậc chậc!” Mỵ Mỵ được anh Thịnh cổ vũ nên càng thêm ra sức ăn cây gậy trong miệng, hôn, hút, liếm, cắn. Cây gậy của anh Thịnh có một chút vị mặn thản nhiên, ngửi rất thơm, ăn cũng thật ngon nga! Ai? Sao đôi mắt nhỏ này còn phun ra được nha? Nếu có thể ăn cây gậy thì thứ cây gậy phun ra hẳn là cũng có thể ăn? Liếm sạch sẽ, ừ, mặc dù có chút tanh nhưng hương vị cũng không tệ lắm! Cảm thấy ngửa đầu ngưỡng cổ rất mệt nên Mỵ Mỵ liền dùng hai bàn tay non mềm cầm cây gậy của anh Thịnh đến gần mình hơn.

“A…” Côn thịt sắp bùng nổ bị cái miệng nhỏ nhắn ngậm, lại bị Mỵ Mỵ không biết rõ tình hình nắm chặt lôi kéo như thế, sướng đến mức làm Thịnh lại phun ra trong cái miệng nhỏ.

Tại sao cây gậy của anh Thịnh còn có thể phun ra a?

Đến khi Thịnh phát hiện Mỵ Mỵ bị côn thịt đã phát tiết của hắn chắn sắp không thể thở nổi thì
vội vàng rút ra ngoài. Chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ miệng Mỵ Mỵ, giọt tại trên thân thể phát ra mùi cây hương trầm của bé, hình ảnh đó dâm mĩ đến mức làm côn thịt của Thịnh không chút do dự lập tức lại đứng sừng sững. Không có biện pháp, Thịnh đã 15 tuổi nhưng vẫn chưa từng thủ dâm một lần, đâu như nam sinh bằng tuổi khác luôn sớm nghĩ hết cách chấm dứt kiếp sống xử nam của mình. Tuy rằng hắn có được vẻ ngoài anh tuấn, mỗi ngày đều sẽ nhận được rất nhiều thư tình và quà tặng của nữ sinh nhưng hắn chỉ thầm nghĩ đem tất cả của bản thân tặng không cho Mỵ Mỵ nên đối với những cô gái khác, hắn cũng không để ý nhiều.

“Mỵ Mỵ, nuốt vào! Đây là quà anh tặng! Chỉ có em mới có thể có được nga!” Dụ dỗ Mỵ Mỵ nuốt vào tinh hoa của bản thân, chỉ là tưởng tượng thôi cũng làm cho hắn cảm thấy được hưng phấn.

Ùng ục ùng ục, Mỵ Mỵ nghe lời nuốt vào tinh dịch của anh Thịnh, tinh dịch chảy xuống người bé cũng bị Thịnh dùng ngón tay quẹt bỏ vào trong cái miệng nhỏ của bé. Mỵ Mỵ chính là một bé ngoan rất nghe lời!

“Anh Thịnh, anh không khó chịu sao? Mặt của anh vẫn rất đỏ nga!” Mặt anh Thịnh vẫn thực hồng nhưng không còn khó chịu như hồi nãy! Anh Thịnh đã tốt hơn rồi sao? Bé vừa quan tâm thân thể anh Thịnh nhưng vẫn không quên đem tinh dịch nghịch ngợm chạy trốn nuốt vào miệng.

“Khi nãy là bởi vì cây gậy quá căng nhưng vì Mỵ Mỵ giúp anh Thịnh mút một lần nên hiện tại anh Thịnh đã tốt hơn nhiều so với vừa nãy!” Nhưng vẫn không hết hoàn toàn đâu! Thịnh bởi vì hành động gợi cảm không hề tự biết của Mỵ Mỵ, áp lực hầu kết ở nơi cổ họng bỗng nhúc nhích, thanh âm phát ra của cũng không phải khàn và nhỏ như bình thường.

“Nha… Mỵ Mỵ…” Bị hành vi không hề có ý tứ câu dẫn nhưng lại đã tràn ngập lực mị hoặc của Mỵ Mỵ mê muội, tình yêu của Thịnh đối với Mỵ Mỵ lại tăng nhanh trong nháy mắt. Ngồi xổm người xuống liếm sạch sẽ tinh dịch trên người Mỵ Mỵ, đưa vào trong cái miệng nhỏ của Mỵ Mỵ.

“Ân…” Mỵ Mỵ ngoan ngoãn nuốt ăn chất lỏng anh Thịnh mớm vào trong miệng, nhưng sao đầu lưỡi của anh Thịnh vẫn còn ở trong miệng không chịu rời đi nha? Tại sao đầu lưỡi anh Thịnh còn liếm hàm răng của bé, liếm phía dưới đầu lưỡi bé, còn có mặt trên đầu lưỡi! Ân… Rõ ràng là miệng bị anh Thịnh ăn nhưng tại sao chỗ đi tiểu phía dưới lại có nước chảy ra? Hơn nữa cảm giác thật kỳ quái nga, giống như chỗ đó trống trơn và ngứa! Bất quá, hình như nếu đem chân kẹp chặt chút sẽ dễ chịu hơn một chút đâu!

“Mỵ Mỵ ngoan, vật nhỏ mẫn cảm, em cũng cảm nhận được phải không?” Thịnh đương nhiên vẫn luôn để ý động tác của Mỵ Mỵ, cũng chú ý tới Mỵ Mỵ trần trụi đang kẹp chặt hai chân mờ ám. Nếu hắn không đoán sai thì tiểu huyệt phía dưới của vật nhỏ nhất định đã ướt rồi, Mỵ Mỵ cũng đang động tình! Thật sự là tiểu bảo bối mẫn cảm của hắn, thế này thì sao hắn có thể không yêu a!

“Ân… Anh Thịnh, Mỵ Mỵ cũng khó chịu, làm sao bây giờ? Có phải em bị lây bênh của anh hay không?” Vật nhỏ không biết hành vi kẹp chặt hai chân của bản thân ở trong mắt Thịnh là đáng tức giận bao nhiêu, nhưng Mỵ Mỵ chỉ theo bản năng làm động tác giống bình thường khi bé nghẹn tiểu để xoa dịu sự không thoải mái của mình.

“Nga? Mỵ Mỵ cũng sinh bệnh sao? Khi nãy Mỵ Mỵ đã giúp anh Thịnh ngậm cây gậy, bây giờ anh Thịnh cũng sẽ giúp Mỵ Mỵ được không?!” Coi như không thể hoàn thành bước cuối cùng nhưng trò chơi có thể làm với Mỵ Mỵ cũng còn có rất nhiều nha!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện