[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ

Đầu người đổi đầu người


trước sau

Khi Trường Bào đến sới chọi gà ở cửa Đông, ba bang năm phái đều đã tề tựu. Hiển nhiên, việc đột ngột di dời địa điểm gặp mặt đến đây khiến ai nấy đều bất ngờ. Quanh sới chọi có cơ man những sạp hàng nhỏ bán lộ thiên, mấy người mặc áo cừu lụa vàng dẫn theo thuộc hạ, chen chúc nhau ngồi quanh cái bàn vuông của sạp hàng, nhìn bát su hào và đậu phụ cay trước mặt mà dở khóc dở cười. Có điều, tất cả đều là người thô tục, cũng chẳng để ý tiểu tiết làm gì, tự mang theo rượu, tự mình uống.

Ba bang năm phái, ba bang mở sới cờ bạc, cho vay nặng lãi, năm phái mở nhà chứa, làm cướp trên sống, kẻ nào kẻ nấy đều có tay chân của riêng, bang phái lớn cũng chẳng kém cạnh gì Hoàng Quỳ. Nhưng giờ thế cục loạn lạc, nhiều mối làm ăn phải dựa vào đường thủy, thế là tự dưng Hoàng Quỳ lớn mạnh lên, quan hệ giữa mấy bang phái trở nên rất nhạy cảm.

Thấy Trường Bào đã tới, mấy gã đương gia cùng đứng lên, lập tức bị Trường Bào ấn xuống, nói: “Ấy không dám không dám, ngại quá, có chuyện đột ngột xảy ra, chúng ta đành phải dời địa điểm ra chỗ khác.”

Tất cả đều khoát tay, Trường Bào nhìn khắp một lượt, thấy ai nấy đều dắt theo tay chân hầu bên cạnh, chỉ có mình y là đi một mình, liền cười: “Chúng ta nhậu một bữa, chuyện trò một hồi, mời các vị dặn mấy anh em tìm nơi nào ăn cơm cái đã.” Đoạn y nới lỏng giày, ý muốn bàn chuyện nghiêm túc, tạm thời không đi đâu khác.

Mấy người kia nhìn nhau một lượt, rồi lục đục ngồi xuống. Cả thảy chín người chen chúc một chỗ, lũ người này thường ngày diễu võ dương oai đã quen, nay cùng rúc vào một chỗ, nom buồn cười hết sức. Duy chỉ Trường Bào là có vẻ hết sức hưởng thụ, vừa cầm đũa liền gắp ăn ngay. Vừa lúc đó, thấy trong đám ba bang năm phái có chị Quan, trên mặt nguyên một vết bầm đen to tướng, dù đã đắp cả một lớp phấn lên che nhưng vẫn cứ nổi bần bật, y bèn phì cười: “Chị Quan, mặt bà chị sao thế?”

“Làm sao?” Chị Quan nhướng mắt nhìn Trường Bào: “Gã Pháo Đầu nhà chú, ngủ với con gái nhà người ta thì cứ ngủ, vậy mà còn bẻ gãy chân người ta, anh trai người ta bèn hùng hổ xông đến trả thù, làm bà đây phải ăn nguyên một gậy vào mặt.”

“Dám đánh chị Quan, chẳng lẽ bà chị còn chưa lột da hắn ra.” Trường Bào cảm thấy buồn cười quá, mà vẫn phải cố nhịn.

“Xí, chúng ta làm giặc cướp, thì cũng phải biết phải trái chứ, đúng không? Làm điếm thì sao, điếm thì không phải người chắc? Một người lành lặn ra đấy, tự dưng bị biến thành cái dạng thế này. Tụi này không phải cái hạng bất cần lý lẽ như Hoàng Quỳ các người.”

Mấy người khác cười hùa với Trường Bào, Trường Bào càng cười ác hơn: “Nào có ý đó, Pháo Đầu là Pháo Đầu, tôi là tôi, chuyện chúng ta bàn là chính sự, chuyện gái điếm tôi không liệu được, bà chị phải tìm đại ca tôi mà nói.”

Chị Quan chẳng nói lời nào, Trường Bào nhấp mấy ngụm rượu, nhìn mấy gã đương gia cũng đang giương mắt nhìn mình, nói tiếp: “Mọi người đừng vậy, tiểu đệ này âu cũng vì gặp khó khăn, độ này kẹt quá, đám thủy phỉ bên dưới bị quân đội đánh cho tan tác hết, tháng này lại có thêm ba mươi bốn người dạt đến Hồ Bắc, Hoàng Quỳ mà liệu được, thì chúng an phận được, mà nếu không liệu được, bọn chúng liền bỏ đi hết, đến lúc đó lại chẳng tránh được mấy chuyện tủn mủn. Con sông này, còn phải nhờ tất cả mọi người cùng lo liệu, chứ cái nghiệp của chúng tôi thực còn chẳng tự nuôi nổi thân mình nữa.”

“Thôi đi, chú mày bớt nói nhảm, ai chẳng biết các người đòi thêm rồi, một lá cờ thì thêm bao nhiêu nào?” Một gã béo trắng gần đó trông có vẻ sốt ruột, không chịu ngồi yên được nữa: “Bọn này thêm được thì đã thêm rồi, không thêm nữa, cùng lắm thì khỏi đi đường thủy nữa chứ gì.”

“Tôi còn chưa nói xong, ông đã chịu luôn rồi?” Trường Bào bỗng có chút nóng nảy, chị Quan bèn trợn mắt lườm gã béo: “Chú mày bớt bớt cái mồm đi có được hay không. Chú mày bán thuốc phiện thì đi đường Vân Nam, còn chị mày bán gái, không xuôi Nam thì ngược Bắc lên bán mẹ nó cho lũ Thát à?”

Trường Bào liếc nhìn chị Quan: “Dào ôi, nói lại thì, đại ca tôi dặn bà chị chuẩn bị người, vụ đó sao rồi?”

Chị Quan nhăn mặt lấy làm phiền, rồi thong thả nói với Trường Bào: “Ban Đà, thế các cô nương nhà chị gửi tặng đương gia nhà chú mấy lần trước, sao chẳng có lấy một cô trở về? Chẳng thấy một ai, chú bảo nhà chị sao dám gửi tiếp cô nương cho nhà các chú nữa chứ?”

Trường Bào lạnh lùng nhìn chén rượu của mình: “Lời này bà chị tự đi tìm đại ca tôi mà nói, chứ tôi chẳng dám nói thay bà chị đâu.”

Ngay tức thì, sắc mặt chị Quan trở nên trắng bệch. Trường Bào liếc nhìn mấy người khác: “Đại ca tôi có sở thích như thế đấy, các người đem biếu, thì biếu hàng thửa, chứ chả lẽ các người chờ đại ca đích thân đến đòi người? Tôi thực lo liệu không nổi vụ này.”

Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chị Quan. Chị Quan miễn cưỡng hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra hiệu cho tên hầu sau lưng. Gã tay chân liền đi vào gian trong, rồi lôi lếch thếch một cô nương ra ngoài. Cô gái trẻ mới chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, bị trói chặt cứng suốt từ cổ tay cho đến tận mắt cá chân, chỉ chừa ra khuôn mặt.

Tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng, nước da trắng nõn, duy đôi mắt có tròng trắng hơi nhuốm vàng một chút, hiển nhiên là một đứa trẻ nhà nghèo được chăm bẵm miễn cưỡng lắm mới trắng ra được.

“Ban Đà tiên sinh, nhà chúng tôi làm nghề này là bán thân, chứ không phải bán mạng. Cô nương này còn trinh trắng, chưa từng bị ai sờ mó qua, do đích thân tôi lựa. Tiên sinh mang nó về nuôi, thì nhờ tiên sinh nói hộ với đương gia
châm chước giùm một chút, cho phép tôi gặp mấy đứa con gái lúc trước. Chí ít cũng để tôi có lời ăn nói với gia đình nhà người ta.”

Trường Bào nhìn tiểu cô nương, cô gái liền cúi đầu không dám đối mặt với y. Y bước đến, bóp lấy cằm cô gái ép mở miệng ra, nhìn hàm răng bên trong.

Hàm răng đều đặn, trắng bóc. Trường Bào liền mỉm cười: “Chị Quan kiếm được ở đâu vậy?”

“Hoài Dương.” Chị Quan cũng chẳng muốn quay đầu lại nhìn y.

Trường Bào nheo mắt, bàn tay mò mẫm từ cổ cô gái lần xuống đến tận ngực. Cô gái run lên bần bật. Gân xanh trên cổ Trường Bào nổi hết lên, y rút tay ra chộp lấy cằm cô gái, rồi đột nhiên, vặn mạnh một cái, bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh đó ngay tức thì.

Tiểu cô nương lập tức ngã xuống đất. Chị Quan giật mình không kịp phản ứng, hét ầm lên “A La!” rồi nhào tới bế cô gái trẻ lên. Nhưng cô gái miệng đã sùi bọt mép, co giật dữ dội, đã không cứu được nữa.

Hai mắt chị Quan đỏ ngầu nhìn Trường Bào, đám tay chân xung quanh chạy ùa cả vào, Trường Bào liền chỉ vào mặt chị Quan quát to một tiếng: “Bà giỏi lắm!”

Chị Quan cắn môi đến tứa máu, toàn thân run lên bần bật, Trường Bào lạnh lùng nói: “Tôi đây là đang cứu bà chị đấy, bà Quan. Bà chị tỉnh táo ngẫm lại mà xem, cái hành động vừa rồi của bà chị, nếu đương gia nhà tôi biết thì sẽ có hậu quả gì.”

Những người khác đang ngồi bên bàn ăn không ai nói một lời. Trường Bào buông thõng tay xuống, đôi mắt lại rơm rớm: “Bà chị tưởng chuyện này, đại ca tôi không biết ư? Bà chị đưa tôi con nha đầu này, nếu tôi thu nó, sang ngày hôm sau, thì con nha đầu này, cả tôi, cả bà chị, cả ba cái đầu của chúng ta đều sẽ bêu trên lầu chót của Bách Bình Lâu. Con bé này đáng thương không? Đương nhiên đáng thương! Nhưng trách ai? Bà chị tự trách mình đi! Bà tưởng Hoàng Quỳ này là cái thá gì!”

Yên lặng như tờ. Trường Bào lại chỉ về phía dòng Trường Giang: “Ngày đầu tiên từ Động Đình Hồ ngược lên Hán Khẩu, Hoàng Quỳ tổng cộng hai trăm bốn mươi ba miệng ăn bị lũ châu chấu nước Hán Khẩu các ngươi giết sạch chỉ còn lại mười một người. Đầu người chất đầy trên án, đại ca hỏi ta, cớ là vì sao? Ta biết trả lời thế nào?” Nước mắt Trường Bào rơi lã chã: “Đại ca ôm thủ cấp của con gái, ngẩn người nhìn mặt sông suốt bảy ngày bảy đêm, bọn ta chỉ muốn đòi lại miếng cơm ăn mà thôi.” Trường Bào nhìn đám người vây quanh bàn ăn một lượt: “Về sau đại ca ta nói, đại ca muốn mạng của lũ người Hán Khẩu các ngươi, đàn bà con gái, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, loại chuyện này ta dám lừa gạt đại ca sao? Các ngươi nói xem, ta dám sao?”

“Hắn muốn trả thù thì cứ đi tìm lũ châu chấu nước đã giết các ngươi mà trả thù, cô nương này còn chưa đến mười ba tuổi mà.” Chị Quan gào khóc.

“Mọi người đều cùng một giuộc thôi, chẳng lẽ chỉ các bà là đáng thương? Chỉ con nhỏ này là đáng thương? Cứt chó!” Trường Bào lạnh lùng nói. Y vung tay gạt toàn bộ chén đĩa trên bàn xuống đất vỡ loảng xoảng, rồi móc từ trong túi ra một xấp cờ miễn thuế, ném phịch xuống bàn ăn: “Ta cứu bà chị thêm một lần nữa, đại ca ta muốn con đàn bà thì giao nộp con đàn bà đó, nếu bà không muốn giao, vậy thì phải làm việc khác để mua vui. Hiện giờ có một thằng ăn mày đã đắc tội với Hoàng Quỳ bọn ta, hắn đang trên đường đến Bách Bình Lâu, trước khi hắn tới nơi, bà hãy nghĩ cách sao cho dâng được đầu hắn đến mâm này. Làm được, thì chuyện đám con gái coi như xí xóa, cờ miễn thuế cũng cầm lấy luôn đi. Làm không được, thì đường Trường Giang này, bà đừng hòng đi nữa.”

Chị Quan trợn mắt nhìn Trường Bào. Trường Bào nhìn mấy người còn lại: “Cùng tới chơi nào, các vị, đừng để mất hứng.”

Trần Bì bước đi trên bờ đê, càng đi càng buồn ngủ, ánh nắng phơi hắn đến khô cong. Một ngàn đồng tiền xủng xoẻng trong túi, nặng trĩu. Ấy thế mà hắn vẫn buồn bực, hắn giết mười ba người rồi, vẫn còn thiếu ba trăm nữa, nhưng vậy coi như cũng suýt soát rồi. Hắn đã nghĩ thông suốt.

Đi qua một cửa đê, Trần Bì bỗng thấy thấm mệt, bộ quần áo mới ấm áp quá lại khiến hắn thấy không quen. Thế là, hắn ngồi xuống tựa vào một thân cây, bắt đầu lim dim ngủ.

Mấy gã tay chân bám theo hắn ở xa xa phía sau thấy vậy cũng dừng lại, chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Mới thiếp đi chẳng được bao lâu, Trần Bì bỗng giật mình tỉnh dậy.

Hắn nằm mơ thấy con Sát Tần Hoài, mơ thấy số tiền kia loáng cái đã thua hết sạch.

Nỗi buồn bực cứ râm ran trong lòng khiến đầu hắn túa đầy mồ hôi, hắn hung hăng giẫm chân bình bịch vài cái liền.

Hắn nhìn một ngàn đồng, rồi đột ngột đứng bật dậy, chửi thề một tiếng, rồi phăm phăm đi về phía sới chọi gà, quên sạch chuyện Bách Bình Lâu chẳng còn chút gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện