Trong phòng bệnh của Bùi Doãn Ca, Phong Nam đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh mắt thì nhìn chằm chằm vào giường bệnh mà Doãn Ca đang nằm trên đó.
Khi thấy cô mở mắt ra nhìn thì anh lên tiếng
Doãn Ca mở mắt nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu và cô cố gắng dùng chút sức yếu ớt ngồi dậy
" Cô tỉnh rồi?"
Phong Nam nhìn Bùi Doãn Ca đang cố gắng ngồi dậy, anh liền bước nhanh tới đỡ lấy cô để cho cô dễ ngồi dậy rồi thuận miệng hỏi
"Phải, mà anh là ai? Còn nữa, Băng Di sao rồi?" Bùi Doãn Ca bị dọa cho sợ khi thấy Băng Di bị đánh lén sau lưng, bây giờ nghĩ tới cô vẫn thấy sợ.
"Chị dâu đã được lão đại chăm sóc, không cần lo.
Phong Nam lạnh nhạt nói"
Doãn Ca lúc này trong đầu đang suy nghĩ không biết lão đại anh ta nói là ai cô liền hỏi
"Lão đại? Ý anh là anh Mặc Phàm?"
Phong Nam gật đầu, Bùi Doãn Ca nhìn anh mà trong lòng cảm thán "thật là soái".
Cô liền không chủ động được mà hỏi
"Anh tên gì?"
"Phong Nam."
"Cảm ơn đã đưa tôi đến bệnh viện."
"Không có gì."
Cô thấy a rất tiết kiệm lời hơi bực bội cô bèn nói
"Này, anh không thể nói nhiều hơn sao? Đồ kiệm lời, đồ mặt gỗ,..bla...bla..."Bùo Doãn Ca không ngừng lầu bầu, nhưng những chữ đó Phong Nam nghe không thiếu một chữ, mặt đanh lại
"Cô...cô..."
"Tôi sao? Mà tôi không phải tên là cô tên tôi là bùo Doãn Ca."
"Thì sao?" Phong Nam vẫn lạnh lùng như cũ
"Đi chết đi".
Bùi Doãn Ca tức giận quát, thật là tức chết cô mà người gì đâu cứng ngắc, chơi không vui gì cả.
Lại một tuần trôi qua, Băng Di nằm viện suốt bước chân ra khỏi phòng nữa bước cũng không được.
Do ai kia bảo "em đang bị thương, ngoan ngoãn nghe lời".
Vậy là một tuần cô mốc meo với cái giường bệnh luôn.
Nhưng cũng may có Vân Hy với Bùi Doãn Ca thường xuyên đến chơi, không thì cô không phải chán chết sao?
Tiểu Di, ăn trái cây đi.
Vân Hy đưa miếng táo gọt rồi cho Băng Di, cô vui vẻ nhận lấy ăn rất